"Nếu em nói như vậy, thì tất cả bánh quy này đều là của em." Cố Uyên chắc chắn Chu Trì Ngư sẽ đồng ý, trên mặt hiện rõ biểu cảm kiểu "phải làm bằng được".
Chu Trì Ngư cúi đầu, nhìn chằm chằm túi áo của mình đã căng phồng sắp trào ra vì bánh quy, lại ngó lên bàn xem mấy cái bánh còn sót lại, rồi chậm rãi gật đầu: "Xấu tính quá à, nhưng em nghe lời anh."
Bé không hiểu vì sao Cố Uyên lại muốn làm như vậy, nhưng biết là nếu làm thì vừa được ăn bánh quy, lại còn được học chung lớp với Cố Uyên, vậy thì còn gì bằng?
Chỉ là...
Bé bĩu môi, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Thật sự phải nói với người lớn như vậy sao?
Bé cảm thấy kiểu nói đó giống mấy đứa trẻ hư, không ngoan.
"Anh ơi, em có thể không nói như vậy không?"
Cố Uyên nhìn ra bé đang do dự, như cố tình trêu chọc, lập tức bóc một chiếc bánh quy nhỏ nhét vào miệng ngay trước mặt Chu Trì Ngư, giọng dứt khoát không cho thương lượng: "Không được đâu."
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của đối phương, Chu Trì Ngư đành bó tay.
Như thể đã hạ quyết tâm, bé mím đôi môi phúng phính lại rồi đem toàn bộ số bánh quy trong túi ra ăn luôn, hoàn toàn chìm đắm trong sự dụ dỗ của đồ ăn ngon.
Tối hôm đó, bé len lén bước chân nhỏ đến chỗ ông Cố đang đọc sách, giả vờ hung dữ, định nói chuyện như lời Cố Uyên dặn. Bé cứ tưởng ông sẽ mắng mình, ai ngờ ông chỉ cười hiền từ rồi gật đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-di-san-tram-ty-ve-lam-be-dang-yeu-cua-truc-ma/4680788/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.