Trên TV, bản tin chỉ chiếu trong thời gian ngắn. Khi tin tức kết thúc, Cố Uyên vội vàng rút tay mình ra. Trước mắt hắn là một đôi mắt trong veo sáng rỡ.
Hắn mím môi, nhỏ giọng nói: "Em thắng rồi."
Chu Trì Ngư vui vẻ nhướn gương mặt tròn trĩnh lên: "Vậy anh sẽ mua cho em thêm một hộp kem nữa phải không?"
Cố Uyên "ừ" một tiếng, trong tiếng reo hò vui mừng của Chu Trì Ngư, mua thêm một hộp kem vị dâu rồi đưa vào tay bé.
Bạch Ôn Nhiên vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng ấy, cúi người cười trêu: "Tiểu Uyên thật sự rất quý tiểu Ngư nha."
Chu Trì Ngư ôm hai hộp kem, tâm trạng cực kỳ tốt, đầy tự hào dụi dụi vào vai Cố Uyên: "Anh là người thích em nhất!"
"Anh không có." Cố Uyên quay đi, nhanh chóng điều khiển xe lăn rời khỏi: "Anh chỉ đang giữ lời hứa thôi."
Nhìn bóng lưng ngày càng xa kia, Chu Trì Ngư ngây ra, lẩm bẩm: "Sao anh ấy lại như vậy?"
"Anh ấy ngượng đấy con." Bạch Ôn Nhiên bật cười.
Cách đó không xa, Cố Uyên trốn sau kệ sách, lén nhìn Chu Trì Ngư đang nói chuyện với mẹ mình, lông mi cụp xuống, trong lòng rối bời.
Hắn cảm thấy mình dường như quá để ý đến Chu Trì Ngư rồi.
Khi về đến nhà, ông Cố đã biết chuyện Cố Uyên muốn đi mẫu giáo và cảm thấy rất vui. Ông nhìn thấy Cố Uyên đang ngồi trên thảm chơi với Chu Trì Ngư và chú mèo nhỏ, lập tức bắt đầu sắp xếp việc nhập học cho hắn.
"Tốt nhất là cho thằng bé học cùng lớp với tiểu Ngư."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-di-san-tram-ty-ve-lam-be-dang-yeu-cua-truc-ma/4680787/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.