Ánh nắng xuyên qua lớp rèm lụa mềm mại, rơi nhẹ xuống tấm thảm ấm áp. Bốn đứa trẻ nhỏ đang ngồi thoải mái trên thảm, xung quanh rơi vãi một vài đạo cụ trò chơi đóng vai gia đình như cái nồi đồ chơi, ba lô, bánh quy, búp bê và một số vật dụng sinh hoạt khác.
Cố Uyên ngồi ở giữa, hành động có phần gò bó hơn những đứa trẻ còn lại. Hắn rất tò mò, mấy đứa nhỏ trước đây chẳng mấy quan tâm đến mình, sao bỗng nhiên thay đổi, lại còn muốn chơi cùng hắn? Chẳng lẽ tụi nó không sợ hắn sao?
Hắn ngồi thẳng lưng, khi mấy đứa nhỏ hỏi chuyện thì chỉ gật đầu đơn giản, luôn giữ vẻ lạnh lùng, tỏ ra người lớn khó gần.
"Anh cả, vậy em đóng vai bác sĩ nhé." Lan Lan giơ tay xin phép xong thì mặc vào một chiếc áo khoác trắng, ôm theo máy tính bảng, nhanh chóng nhập vai bác sĩ. Cô bé nhớ rõ bác sĩ trong nhà mình cũng mặc như thế này.
Lam Dịch Lâm suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh cả, anh đóng vai thầy giáo có được không?"
Chu Trì Ngư – bé con được gọi là "anh cả" – nghiêm túc gật đầu: "Được, rất hay."
Cố Uyên ngẩn người một lúc rồi ngạc nhiên trừng mắt: "Tại sao mọi người lại gọi em là anh cả?"
Chu Trì Ngư cười híp mắt, đưa ra một vẻ mặt đắc ý và kiêu ngạo: "Mọi người đều là em nhỏ của em, sau này phải nghe lời em hết."
Khuôn mặt lạnh lùng của Cố Uyên thoáng hiện vẻ bất ngờ.
Chỉ trong chưa tới nửa tiếng, Chu Trì Ngư đã thành anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-di-san-tram-ty-ve-lam-be-dang-yeu-cua-truc-ma/4680784/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.