Cánh tay gầy yếu như cọng cỏ bị bộ lông mềm mại từ chiếc vòng của bé khẽ cọ qua, cảm giác nhột nhột như có một chiếc lông vũ khẽ dừng lại trong lòng Cố Uyên.
Đôi mắt hắn lặng lẽ sáng lên, ngón tay cầm ly nước hơi run run: "Vậy... khi nào em định đưa tôi đi?"
Chu Trì Ngư nghiêm túc suy nghĩ: "Hè đi, mẹ em nói mùa hè bên đó mát lắm."
Cố Uyên khẽ gật đầu đồng tình. Nghĩ ngợi một lúc lâu, hắn đặt ly nước lên bàn nhỏ, quay lại phòng ngủ lấy ra quyển sách vẽ mà mình đã trân quý giữ gìn từ lâu, đưa cho mọi người cùng xem.
Lan Lan rất thích đọc sách, ôm lấy quyển sách vẽ của Cố Uyên mà không muốn buông. Đây là sách tranh 3D, làm rất tinh xảo, như thể đưa người đọc bước vào một thế giới đáy biển sống động, có thể chơi đùa cùng sứa và bạch tuộc.
"Anh Cố Uyên, anh cho em mượn về nhà xem có được không?" Lan Lan muốn mượn vì Cố Uyên có quá nhiều sách.
Cố Uyên vốn không thích cho người khác mượn đồ của mình, nên hơi do dự. Lúc này Chu Trì Ngư vỗ nhẹ lên vai hắn: "Anh cho mượn đi mà, cô giáo bảo là phải biết chia sẻ."
Cố Uyên lần này gật đầu, nhưng không quên dặn: "Nhưng phải giữ gìn cẩn thận."
"Vâng ạ!" Lan Lan nhìn hắn với ánh mắt cảm kích, rồi quay lại thì thấy Chu Trì Ngư cũng đang xem sách, nhưng là một bộ truyện tranh khác tên《Mèo》.
"Anh, anh thích mèo hả?" Chu Trì Ngư chưa biết đọc nhiều chữ nên thấy quyển《Mèo》 này rất khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-di-san-tram-ty-ve-lam-be-dang-yeu-cua-truc-ma/4680785/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.