Editor: Uyển đang cảm thấy lười biếng
Nguồn convert: Vespertine
?
Trong bệnh viện, bác sĩ đã xử lý tốt vết thương cho Cố Minh, anh ta nhìn cặp vợ chồng này rời khỏi phòng bệnh bằng con mắt quỷ dị.
Cố Minh không thích ra ngoài, mấy năm nay mặc dù ở nhà nhưng hắn đã bán những bản thiết kế kiếm được không ít tiền.
Hắn im lặng, bởi vì đây là phòng bệnh VIP, nên rất thuận tiện cho hai người nói chuyện.
"Cố Minh, anh có biết mình sai chỗ nào không?" Đường Thu Giảo ôm trong lòng mười phần nghi hoặc.
"Sai chỗ nào? Sai ở cực đoan và cố chấp, đúng không?" Người đàn ông cười nhạo, cảm xúc tràn đầy bi thương.
"Em không phải có ý này..." Đường Thu Giảo giải thích nói, "Em là..."
Cố Minh ngắt lời cô, không màng miệng vết thương trên cánh tay, duỗi tay ôm lấy eo người phụ nữ, đem cô ôm vào trong lòng: "Anh không muốn nghe, em hãy nói, em là của anh."
Đường Thu Giảo ngã ngồi trên đùi hắn, cố kỵ miệng vết thương của hắn, sợ hắn lại lần nữa tự làm tổn thương mình, ngoan ngoãn nói: "Em là của anh."
Tiếng thở dài thỏa mãn trào ra từ cổ họng người đàn ông, hắn đem đầu vùi vào cổ cô, cảm xúc hỗn loạn từ từ dịu xuống.
"Rối loạn nhân cách cố chấp, em biết không?" Thanh âm người đàn ông khàn khàn, nếu lắng nghe kỹ sẽ nhận ra một chút run rẩy trong đó.
Không đợi Đường Thu Giảo trả lời, Cố Minh lên tiếng giải thích: "Biểu hiện cố chấp, mẫn cảm đa nghi, quá cảnh giác, lòng dạ hẹp hòi và hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-chat-em-giam-cam-em/1506742/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.