*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Uyển bé bỏng
Nguồn convert: Vespertine
?
Khi Cố Minh tỉnh dậy, trước mắt hắn là hình ảnh xa lạ.
Hắn ấn trán nhớ lại, đúng rồi, hôm qua hắn đã uống say trong bữa tiệc của tập đoàn, chắc là Giảo Giảo đã đưa hắn đến đây.
Nhưng Giảo Giảo đâu?
Hắn click mở di động muốn tìm vị trí Giảo Giảo, lại phát hiện thiết bị giám sát không biết đang ở nơi nào, trên video một mảnh tối đen, định vị thiết bị cũng không phản hồi.
Hắn nheo mắt, đoán ra được điều gì đó.
Bật giám sát trong nhà, đúng như dự đoán, người phụ nữ đang ôm hai chân ngồi trên ghế sô pha, mái tóc dài rối tung xõa xuống, bộ dáng cực kỳ yếu ớt.
Hắn hít một ngụm khí, ngực đau đến cơ hồ xé toạc ra.
Cố Minh vội vã rời khỏi quán bar, lái xe về nhà, một đường tay chân luống cuống.
Nhưng khi hắn bước đến cửa nhà, bước chân chậm lại, hắn không dám vào đối diện với nước mắt của Đường Thu Giảo, không dám nghe cô nói muốn rời xa hắn.
Đứng trước cửa nhà hồi lâu, hắn chung quy vẫn phải đi vào.
Căn phòng yên tĩnh, tiếng khóc nghẹn ngào của người phụ nữ đặc biệt rõ ràng.
Cố Minh đến gần ghế sô pha, ngồi xổm xuống, ngón tay đặt lên má người phụ nữ: "Đừng khóc..."
"Chát!"
Thanh âm thanh thúy phát ra, bàn tay của người đàn ông xuất hiện một dấu vết đỏ ửng.
"Xin lỗi." Cố Minh xin lỗi.
Xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-chat-em-giam-cam-em/1506741/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.