Ngoài chiếc tủ lạnh đó ra, Thu Trì đã bán hết những đồ dùng khác trên mạng với giá rẻ.
Nhưng Thu Trì thường không có thời gian nấu ăn, giáo viên và nhân viên trường mỗi tháng đều được trợ cấp cơm, dù những người làm công như họ không được nhiều, nhưng cũng đủ ăn.
Tủ lạnh chỉ còn vài quả trứng và một ít rau xà lách hơi héo.
Suy nghĩ một chút, Thu Trì tìm ra gói mì gói mua từ Tết Nguyên đán, vì thời gian đó anh bận rộn giao hàng, thậm chí không có thời gian ăn, nên gói mì đó vẫn chưa được mở.
Thu Trì mất vài phút để làm cho Phó Hướng Ngung một tô mì trứng đơn giản, đặt lên bàn rồi ngồi xuống bàn học.
Dù Thu Trì cố gắng không nghĩ đến, nhưng phần dưới cơ thể vẫn có cảm giác ẩm ướt khó chịu, anh kéo kéo quần ngủ, nhưng cảm giác đó vẫn không giảm.
Ngay sau đó, Thu Trì nghe thấy tiếng nước trong nhà tắm ngừng lại, Phó Hướng Ngung vừa cài khuy áo vừa đi ra.
Đến bàn ăn, khuy áo mới cài được một nửa, Thu Trì hơi ngượng ngùng bước tới, muốn tỏ ra chu đáo, anh đưa tay về phía vạt áo hắn, muốn giúp hắn cài nốt khuy áo.
Phó Hướng Ngung nhìn anh: “Không sao.”
“Dù sao lát nữa cũng phải cởi ra, không cần quá cầu kỳ.”
Thu Trì đành xấu hổ rụt tay lại, rồi nói: “Tôi không biết cậu đến, nhà không có gì ăn, tủ lạnh chỉ có đủ nguyên liệu làm mì. Cậu ăn tạm… Nếu không thích, tôi ra ngoài mua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-bau-chay-nhung-nao-co-bau-dau-/3748834/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.