🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nghe tiếng mở cửa, Phó Hướng Ngung nhanh chóng buông chăn xuống.

“Chăn mới thay…” Thu Trì nghĩ hắn thấy chăn không sạch, “Dù hơi cũ, nhưng sạch sẽ.”

Phó Hướng Ngung không nói gì.

“Anh không xin nghỉ à?” Hắn đột nhiên hỏi.

Thu Trì hơi sững sờ, rồi lắc đầu: “Ca làm của chúng tôi là cố định, xin nghỉ rất khó.”

Chân anh mỏi nhừ, may mà quần áo lao động rộng rãi, bình thường không ai để ý. Thu Trì chưa ăn trưa, chỉ muốn nằm xuống ngủ một giấc.

Anh liếc nhìn Phó Hướng Ngung, tối qua anh rất hợp tác, Thu Trì hy vọng Phó Hướng Ngung hài lòng, vì giao dịch của họ chỉ là thỏa thuận miệng, Phó Hướng Ngung hoàn toàn có thể lấy lý do “trải nghiệm không tốt” để lấy lại thẻ.

Thu Trì từ từ cởi khẩu trang vải trắng xuống, cất vào túi, rồi nhỏ giọng hỏi: “Cậu thấy thế nào?”

Phó Hướng Ngung không hiểu: “Gì cơ?”

“Tức là, tối qua,” Thu Trì càng nói càng nhỏ giọng, “Thế nào?”

“Cũng được.”

“Vậy…” Anh ngập ngừng, “Năm nghìn, hợp đồng dài hạn, vẫn giữ nguyên chứ?”

Phó Hướng Ngung nhìn mặt anh dần đỏ lên, cố ý im lặng một lúc, mới nói: “Tôi sẽ chuyển tiền cho anh.”

Hắn thấy lưng anh hơi thả lỏng.

Phó Hướng Ngung không định ở lại lâu, hắn đã hẹn Đoàn Hâm Diệp và những người khác đi xem trận đấu chiều nay, sau khi rửa mặt ở nhà anh, Phó Hướng Ngung mặc quần áo rồi đi.



Thu Trì tắm rửa sơ qua, nằm xuống giường mới nhớ ra phải đặt chuông báo thức, phòng trường hợp ngủ quên.

Mở điện thoại, thấy Phó Hướng Ngung gửi ảnh chụp chuyển khoản—

Hắn chuyển cho anh hai vạn.

Thu Trì sững sờ, rồi nhắn tin hỏi: “Không phải nói một lần năm nghìn à?”

Phó Hướng Ngung trả lời rất nhanh: “Một lần năm nghìn.”

“Có vấn đề gì sao?”

Thu Trì mới nhận ra họ hiểu “hợp đồng dài hạn” khác nhau, rồi đột nhiên ngồi bật dậy.

Anh muốn chạy bộ vài vòng, nếu không phải hôm nay cơ thể hơi khó chịu, anh cảm thấy mình có thể chạy xuống lầu luôn rồi.

Như vậy, anh có thể… rất nhanh… tích đủ tiền phẫu thuật cho mẹ?

***

Chiều thứ ba, Thu Trì hơi do dự bước vào tiệm bánh kem đối diện trường học.

Mỗi lần đi qua đây, Thu Trì đều ngửi thấy mùi bánh ngọt ngào. Nhưng vì biết tiệm này bán rất đắt, nên trừ khi đã quyết định mua, Thu Trì không bao giờ ghé vào.

Anh thích bánh kem, thích đồ ngọt, nhưng ở thủ đô hay quê nhà, giá đồ ngọt luôn đắt đỏ, nên Thu Trì chưa từng nhắc với mẹ.

Mẹ anh đã rất vất vả nuôi anh, Thu Trì không muốn bà ấy phải khổ sở vì một chiếc bánh kem nhỏ và đắt tiền.

Tiệm bánh này khách rất đông, Thu Trì vào rồi nhanh chóng chọn một chiếc bánh nhỏ rẻ nhất.



Tiệm bánh này đúng là đắt thật, dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi trả tiền, Thu Trì vẫn hơi đau lòng. Nhưng đã mua rồi, anh tự an ủi, dù sao cũng không thường ăn.

Chỉ ăn một lần này thôi.

Thu Trì vừa đi về trường, vừa tính toán trong đầu, lát nữa anh sẽ ăn một nửa, nửa còn lại cất vào tủ lạnh, tối làm thêm về rồi ăn tiếp.

Như vậy, một chiếc bánh kem sẽ mang lại niềm vui hai lần.

Gần đến cổng phía bắc của trường, có một con đường dài trồng cây phượng vĩ, mỗi năm xuân hè giao mùa, hoa phượng nở rộ, cả con đường đều là sắc tím nhạt, gió thổi mang theo mùi thơm ngọt ngào.

Thu Trì cúi xuống nhặt một bông phượng vĩ đẹp, cất vào túi áo.

Không biết sao, anh chợt nhớ đến mùi hương của Phó Hướng Ngung, một mùi hương không thể diễn tả chính xác bằng lời. Như hoa diên vĩ, một con bướm tím lạnh lùng, mang theo mùi thơm ngọt mát và hơi đắng. Chỉ khi pheromone đó thâm nhập vào máu, xâm chiếm cơ thể anh, Thu Trì mới “ngửi” thấy nó, mới cảm nhận được sự đau khổ của Alpha đó. Anh trời sinh không thể cảm nhận pheromone theo cách bình thường, cũng không có kỳ động dục, từ khi sinh ra đã là người bình thường ở tầng lớp thấp nhất trong xã hội này. Thế giới này, mặt trời và các vì sao luôn xoay quanh những người “đặc biệt” đó, sự mất kiểm soát trong kỳ động dục cũng được gọi là “món quà” mà tạo hóa ban tặng cho những “nhân vật chính”. Thu Trì không thể đồng cảm với những người bị tra tấn đến c.h.ế.t đi sống lại trong kỳ động dục, anh thậm chí còn bị “pheromone” của họ bài xích, nồng độ pheromone có thể gây ra sự hưng phấn cực độ ở AO, đối với anh chỉ là không khí hơi khó chịu. Nhưng hôm đó anh lại “ngửi” thấy Phó Hướng Ngung, rồi cứ nhớ mãi mùi hương hoa diên vĩ đó.

***

Trong phòng khách,

Bất kể là nam hay nữ, mọi người đều diện vest, giày da, trang điểm chỉn chu.

Phó Tễ ngồi ở đầu bàn tiệc, liên tục có người nâng ly rượu lên chúc mừng sinh nhật ông.

Sinh nhật lần này ông tổ chức rất khiêm tốn, từ khi nhậm chức, ngoài những sự kiện công khai, sinh nhật ông hàng năm đều được tổ chức như vậy.

Chỉ mời một số người quen, không hề quảng bá, cũng không phát thông cáo báo chí nào.

Món khai vị vừa được dọn đi, Phó Tễ đứng dậy nâng ly, vẻ mặt hiền hòa: “Tôi xin đáp lễ mọi người một ly, cảm ơn mọi người đã bớt chút thời gian đến đây cùng tôi uống rượu, chuyện trò.”

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.