Nghe tiếng mở cửa, Phó Hướng Ngung nhanh chóng buông chăn xuống.
“Chăn mới thay…” Thu Trì nghĩ hắn thấy chăn không sạch, “Dù hơi cũ, nhưng sạch sẽ.”
Phó Hướng Ngung không nói gì.
“Anh không xin nghỉ à?” Hắn đột nhiên hỏi.
Thu Trì hơi sững sờ, rồi lắc đầu: “Ca làm của chúng tôi là cố định, xin nghỉ rất khó.”
Chân anh mỏi nhừ, may mà quần áo lao động rộng rãi, bình thường không ai để ý. Thu Trì chưa ăn trưa, chỉ muốn nằm xuống ngủ một giấc.
Anh liếc nhìn Phó Hướng Ngung, tối qua anh rất hợp tác, Thu Trì hy vọng Phó Hướng Ngung hài lòng, vì giao dịch của họ chỉ là thỏa thuận miệng, Phó Hướng Ngung hoàn toàn có thể lấy lý do “trải nghiệm không tốt” để lấy lại thẻ.
Thu Trì từ từ cởi khẩu trang vải trắng xuống, cất vào túi, rồi nhỏ giọng hỏi: “Cậu thấy thế nào?”
Phó Hướng Ngung không hiểu: “Gì cơ?”
“Tức là, tối qua,” Thu Trì càng nói càng nhỏ giọng, “Thế nào?”
“Cũng được.”
“Vậy…” Anh ngập ngừng, “Năm nghìn, hợp đồng dài hạn, vẫn giữ nguyên chứ?”
Phó Hướng Ngung nhìn mặt anh dần đỏ lên, cố ý im lặng một lúc, mới nói: “Tôi sẽ chuyển tiền cho anh.”
Hắn thấy lưng anh hơi thả lỏng.
Phó Hướng Ngung không định ở lại lâu, hắn đã hẹn Đoàn Hâm Diệp và những người khác đi xem trận đấu chiều nay, sau khi rửa mặt ở nhà anh, Phó Hướng Ngung mặc quần áo rồi đi.
Thu Trì tắm rửa sơ qua, nằm xuống giường mới nhớ ra phải đặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-bau-chay-nhung-nao-co-bau-dau-/3748835/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.