Nhưng nhìn thấy Thu Trì chia bài, Chu Lợi Dân lại thay đổi ý định. Lão nhìn chằm chằm bàn tay khéo léo của anh, thấy rất đẹp, một người bình thường lại có đôi tay như vậy, rất thích hợp bị hủy hoại.
Lão liếc nhìn cô gái bên cạnh, cô ta hiểu ý, lại gần lão hơn, mùi hương và hơi ấm của cô ta cũng ùa lại.
Chu Lợi Dân rất hưởng thụ, vuốt ve tóc cô ta.
Lão nhớ lần đầu tiên thấy cô ta múa, lúc đó cô ta còn trẻ hơn, bị ánh đèn sân khấu bao phủ, như một chú chim nhỏ nhẹ nhàng bay lượn, rất linh hoạt và xinh đẹp.
Nhưng chim chóc quá tự do, dễ bay đi, nuôi được thì người khác cũng nuôi được.
Nên lão làm gãy chân cô ta, để cô ta không thể bay đi nữa.
Tuyệt vời.
Lão may mắn lắm, thắng liên tiếp mấy ván, đối thủ mạnh nhưng đều thua. Chu Lợi Dân đặt tay lên đùi cô gái, một tay kẹp thuốc lá, ra hiệu cho Thu Trì châm thuốc.
Thu Trì lấy bật lửa có logo của sòng bạc ra. Chu Lợi Dân xua tay, ra hiệu anh lại gần: “Dùng của tôi đi.”
Nhân viên chính thức của sòng bạc thường có bật lửa hàng hiệu, do chủ sòng bạc chuẩn bị, vừa đẹp, vừa phù hợp đẳng cấp.
Nhưng Thu Trì chỉ là nhân viên tạm thời, quần áo cũng là đi mượn, chủ sòng bạc chỉ muốn dùng anh để nịnh Chu Lợi Dân, nên không chuẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-bau-chay-nhung-nao-co-bau-dau-/3742283/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.