Nhưng anh không tầm thường và hèn mạt như anh tưởng.
“Không cần.” Lần này anh nói rất dứt khoát.
Phó Hướng Ngung cau mày, trong mắt hắn, tiền bạc luôn là vấn đề đơn giản nhất, người này không theo lẽ thường khiến hắn cảm thấy khó xử.
“Không có gì thì tôi về làm việc đây.”
Thu Trì đứng dậy, đến một tủ nhỏ bên tường, tìm ra quần áo của mình, rồi vào nhà vệ sinh thay đồ.
Thay xong quần áo, Thu Trì mới nhớ ra điện thoại mình còn ở trên xe Phó Hướng Ngung, chiếc vòng tay trên cổ tay hình như hết pin, ấn nút nguồn cũng không sáng màn hình.
Anh không có tiền mặt, nên không thể đi xe buýt.
Ngay sau đó, Phó Hướng Ngung nghe thấy tiếng mở cửa nhà vệ sinh, anh đi đến trước mặt hắn, yêu cầu: “Đưa tôi về nhé.”
Phó Hướng Ngung ngẩng đầu nhìn anh.
Chưa kịp nói gì, vòng tay trên cổ tay hắn rung lên, có tin nhắn đến, hắn trả lời: “Chờ chút, tôi xuống ngay.”
Đóng cuộc trò chuyện, hắn nhìn Thu Trì: “Đi thôi.”
Dưới tầng bệnh viện.
Phó Hướng Ngung nhận túi xách từ nhân viên phục vụ, đưa cho Thu Trì: “Điện thoại của anh này.”
Thu Trì hơi cứng đờ, chiếc túi gần như bị ném vào lòng anh, sợ điện thoại rơi xuống đất, Thu Trì vội vàng đỡ lấy.
Đến bãi đậu xe ngầm, ngồi lên xe, Thu Trì cúi xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-bau-chay-nhung-nao-co-bau-dau-/3741745/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.