Bảo vệ vội vàng mở cửa tự động, cho xe vào trường.
Sắp đến ký túc xá sinh viên, Thu Trì đột nhiên nói với Phó Hướng Ngung: “Dừng ở đây thôi, tôi đi bộ về, gần thôi.”
Phó Hướng Ngung không để ý, tiếp tục lái xe về phía khu ký túc xá cũ của nhân viên.
Đường đến khu nhà cũ không tốt lắm, đèn đường chỗ có chỗ không, cây cối ven đường thỉnh thoảng lại cọ vào thân xe, phát ra tiếng động nhỏ.
“Chỉ mình anh ở đây à?”
Nghe Phó Hướng Ngung đột nhiên hỏi, Thu Trì hơi sững sờ, rồi đáp: “Ừ.”
Phó Hướng Ngung nhớ lại lúc huấn luyện quân sự đầu năm học, có người bí mật nhắc đến khu nhà cũ sắp bị bỏ hoang này, nói là nghe được từ các anh chị khóa trên, nơi này phong thủy không tốt, có ma, nên các nhân viên mới dọn đi.
Phó Hướng Ngung không tin chuyện ma quỷ, nhưng hắn nghĩ ở đây chắc không còn ai ở, nếu không hôm đó hắn đột nhiên phát bệnh, cũng sẽ không chạy đến đây trốn.
“Khu Bắc không phải đã xây nhà mới à?” Hắn hỏi.
Giọng Thu Trì hơi buồn: “Ừ, nhưng ở đây ít người, yên tĩnh hơn, tốt hơn.”
Nói xong, hai người lại im lặng.
Phó Hướng Ngung đỗ xe gần chỗ bồn hoa hôm đó, không lái vào trong.
Thu Trì nghe thấy tiếng mở khóa, do dự một chút rồi nói: “À, cậu có thể đợi tôi một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-bau-chay-nhung-nao-co-bau-dau-/3741742/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.