Sau một hồi ta diễn đủ cả khóc – than – cầu xin, cuối cùng hắn cũng chịu gật đầu.
Tiếp theo chính là Thẩm Vân Sơ.
So với Tống Chiêu, hắn còn độc đoán và quyết liệt hơn nhiều.
Ta chỉ vừa khóc, hắn đã cuống cuồng muốn “giải quyết” Mạnh Như Tuyết thay ta.
Một đám nam nhân — gặp chuyện là nghĩ tới việc trừ khử cho bằng được một nữ nhân.
Thật không có tiền đồ.
Đến khi ta nhắc tới Đoan Vương, phản ứng của hắn còn dữ dội hơn Tống Chiêu nhiều lần.
Hắn hoảng hốt đứng bật dậy, liên tục lùi bước, miệng nói “tuyệt đối không thể”.
Ta không tranh luận, chỉ rơi nước mắt, khẽ nói lời từ biệt cuối cùng:
“Chúng ta là huynh muội cùng chung một dòng máu, hài t.ử trong bụng ta cũng có chung dòng m.á.u của huynh. Nay ta và nó đều không còn đường sống… chỉ mong kiếp sau không làm huynh muội nữa, có thể được ở bên nhau… còn đứa trẻ… mong nó lại được đầu t.h.a.i vào bụng ta.”
Hắn nhìn bụng ta, do dự hồi lâu, cuối cùng… cũng mềm lòng.
Về phủ, ta uống liền ba bát thuốc.
Khóc cả một ngày, cổ họng đau rát vô cùng.
Vẫn là Tiểu Tước thân cận tự mình hầu hạ ta.
Loại nô tài này — biết một bí mật thì không thể giữ lại, nhưng biết mười bí mật thì sống còn cẩn thận hơn chủ tử, tuyệt đối không dám tiết lộ nửa chữ.
Vì bất kỳ bí mật nào lộ ra — nàng cũng sẽ c.h.ế.t không toàn thây.
…
Tống Chiêu và Thẩm Vân Sơ hành động cực nhanh.
Đúng lúc triều đình đang chuẩn bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-nhi/5018841/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.