Đồ nam nhân ti tiện!
Lúc trên giường thì hứa hẹn phong ta làm chính phi, đến khi xong việc thì phủi tay không nhận lời.
Tin ta m.a.n.g t.h.a.i truyền vào trong cung, các nơi đều lần lượt sai người đưa quà mừng tới.
Đặc biệt là Vân quý phi — mẫu phi của Đoan Vương, còn ban thêm mấy nữ y và mấy vị ma ma già dặn kinh nghiệm.
Vậy mà ta lại chẳng vui nổi.
Mụ ma ma già kia thật sự khiến người ta ghét cay ghét đắng — miệng thì ngọt ngào, nhưng cứ như vô tình vô ý mà lúc nào cũng nhắc đến “lễ nghĩa, quy củ”.
Rằng trắc phi phải tôn trọng chính phi, chớ có “được sủng mà sinh kiêu”.
Ta không muốn nghe, bà ta lại cứ cố tình giảng dạy.
Thế thì ta còn cách nào khác? Chỉ đành giả vờ động t.h.a.i khí, khiến Đoan Vương hoảng hốt, phải đuổi bà ta sang viện khác.
Nhưng cũng chẳng có ích gì mấy — bởi người là do Vân quý phi ban đến, những lời nói kia rõ ràng chính là lời của bà ta.
Điều làm ta tức giận nhất là — hôm nọ đi dự một buổi tiệc, ta gặp phải Mạnh Như Tuyết, trưởng nữ của Trường Bình Hầu.
Kinh thành đã sớm đồn rằng Hoàng thượng có ý định sắc phong nàng ta làm chính phi của Đoan Vương, nhưng hiện tại nàng ta vẫn chưa phải, thế mà lại dám không hành lễ với ta.
Đã thế còn ngạo mạn cười nói:
“Dù trắc phi có cao quý, rốt cuộc vẫn là thiếp thất, sao đáng để ta hành lễ vấn an?”
Ánh mắt nàng ta liếc bụng ta một cái, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-nhi/5018840/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.