Ta bỏ ra một khoản lớn để mời danh y điều dưỡng thân thể, dùng không biết bao nhiêu d.ư.ợ.c liệu quý giá, vẫn luôn là người được sủng ái nhất trong hậu viện — vậy mà nửa năm trôi qua, bụng ta vẫn chẳng có động tĩnh gì.
Sắp tới ngày sinh thần thứ hai mươi của Đoan Vương, ta nghe nói Hoàng thượng có ý muốn phong trưởng nữ của Trường Bình hầu làm chính phi cho hắn.
Ta ghét nhất là có người đè đầu cưỡi cổ mình, tức giận đến nỗi đập vỡ mấy bộ chén trà trong phòng.
Tiểu Tước vội khuyên:
“Nương nương đừng nóng, mới có nửa năm thôi mà. Mấy người thị thiếp kia vào phủ đã năm sáu năm, có ai m.a.n.g t.h.a.i đâu.”
Ta ngẩn ra — đúng là như vậy thật.
Mấy vị vương gia khác, đến hai mươi tuổi thì con cái đã ê a đọc Tam Tự Kinh rồi, chỉ riêng Đoan Vương là chưa có lấy một mụn con.
Ta vuốt cằm, chắc nịch nói:
“Ta hiểu rồi, không sinh được… là do Vương gia.”
Tiểu Tước theo ta đã lâu, gan cũng to ra không ít, nghe vậy chỉ khẽ run tay làm đổ ít trà, rồi lập tức chạy ra đóng cửa lại.
“Nương nương, lời này… ngàn vạn lần chớ để người ngoài nghe thấy.”
Ta chẳng buồn bận tâm, phẩy tay nói:
“Nghe thấy thì sao? Trong phủ này, chắc gì mấy ả thị thiếp chưa từng nghi ngờ.”
Huống chi ta vẫn luôn là người “thanh bạch như sen giữa bùn nhơ”, cho dù lời đồn truyền ra ngoài, Đoan Vương cũng chẳng nghĩ là do ta.
Ta cau mày kéo vạt áo màu ánh trăng trên người — chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-nhi/5018839/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.