Ta giơ chân chặn n.g.ự.c hắn lại, hắn thuận thế men theo mũi chân mà hôn lên từng chút một.
Hơi thở nóng rực lướt qua làn da, ta không nhịn được rên lên khe khẽ.
“Chàng mới được phong làm Đại tướng quân, đang lúc xuân phong đắc ý, còn để ý gì tới một lão vương phi như thiếp?”
Hắn đột ngột cúi đầu xuống, ta không chịu nổi liền ngửa cổ, thân thể run rẩy không thôi.
Một lúc sau, hắn mới ngẩng đầu lên, khóe môi vẫn còn vương nước.
“Oản nhi chẳng già tí nào — ngược lại, còn mềm mại đến đáng yêu.”
Cũng không rõ hắn ngày ngày rèn luyện kiểu gì, mà càng ngày càng khó lòng chống đỡ nổi.
Ta kiệt sức nằm rũ trong lòng hắn, ngón tay khẽ gõ lên lồng n.g.ự.c rắn chắc kia.
“Chàng và Thẩm Vân Sơ — một văn một võ, lại thân thiết như vậy, chỉ sợ Hoàng thượng đã có lòng đề phòng từ lâu rồi.”
Dù nhiều năm nay hai người họ bề ngoài vẫn giữ lễ sư huynh đệ thân tình, nhưng riêng ta biết rõ — trong lòng hai người họ, ai nấy đều chẳng ưa gì nhau cả.
Tống Chiêu khẽ cười khinh miệt:
“Nếu không phải vì Oản nhi, ta đời nào chịu dây dưa với thứ tiểu nhân như hắn.”
Ta cong khóe môi:
“Vậy thì vừa hay. Chàng dâng sớ tấu lên, tố cáo hắn một phen, kéo hắn rớt xuống ngựa.”
Ta từ dưới gối lấy ra một xấp giấy — hơn trăm điều tội trạng: tham ô bạc công, ức h.i.ế.p dân nữ, ngoài mặt tuân mệnh nhưng trong bụng chống đối… chân thật lẫn bịa đặt đều có, chỉ cần một nửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-nhi/5018842/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.