Nực cười nhất là — hắn thật lòng tin rằng làm vậy là vì ta.
Một tiểu tướng quân ngây thơ đến đáng thương.
Hắn lớn lên trong nhung lụa, được nâng như nâng trứng trong lòng phụ mẫu, khổ cực nhất đời cũng chỉ là những ngày hành quân không có thịt ăn.
Chẳng bao lâu trước còn được thăng chức, danh chính ngôn thuận trở thành Tống tiểu tướng quân.
Mười tám tuổi, thiếu niên xuất chúng, trong thành ai ai cũng khen ngợi hắn là người tốt, là anh tài!
Nhưng có ai biết, danh tiếng tốt đẹp ấy… là đổi bằng sinh mạng của nửa số dân trong thành? Định Viễn tướng quân vốn là thuộc hạ lâu năm của Tống đại tướng quân — tại sao chỉ lần này lại đột nhiên tàn sát thành trì, mà Tống Chiêu thân là tiên phong lại đến chậm một bước?
Những kẻ giãy dụa nơi ranh giới sinh tử, nhìn thấy hắn lao vào giữa đao kiếm ngăn cản đồ sát — sao có thể không xem hắn là cứu tinh?
Còn hắn, lúc đang vui đùa không lo nghĩ, mọi chuyện đã được người khác an bài đâu vào đấy.
Ta thật sự rất ghen tỵ.
Khăn tay suýt nữa che không nổi vẻ mặt dữ tợn đang trồi lên của ta, ta mở lời — xin hắn phái người đưa ta đến Đô thành.
Hắn cứ ngỡ ta đang khóc, lập tức đồng ý.
Không chỉ cử ba mươi tinh binh hộ tống, còn đem toàn bộ tài vật trong phủ, lẫn châu báu hắn thu được sau khi vào thành — tất cả đều đưa cho ta.
Khoản bồi thường này… tạm coi như xoa dịu được đôi chút cơn giận trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-nhi/5018834/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.