Ta nhào vào lòng hắn, như muốn đem tất cả tủi hờn mười mấy năm qua, khóc một trận cho thỏa.
Ngực áo Tống Chiêu ướt đẫm một mảng lớn, hắn nhìn vết nước mắt trên áo rồi bật cười:
“Giờ thì tốt rồi. Nước mắt cả đời của Oản nhi hôm nay đều đã khóc hết rồi. Sau này có ta che chở, dù là một chút ủy khuất cũng sẽ không để muội phải chịu.”
Chờ ta nghỉ ngơi xong, hắn đã không chờ được mà vội vã trở về viết thư.
“Phụ mẫu ta nhất định cũng sẽ rất thích muội.”
Nha hoàn Hồng Tú ở bên nịnh nọt:
“Tống tiểu tướng quân đối với tiểu thư tốt như vậy, sau này tiểu thư nhất định sẽ phúc trạch viên mãn.”
Ta liếc nàng ta một cái, tay vẫn nghịch cây trâm ngọc mới nhận.
Hồng Tú vốn là nha hoàn bên viện của đích mẫu, xưa nay tính tình kiêu căng, thường hay làm khó ta mỗi lần ta đến thỉnh an.
Giờ phủ chỉ còn mỗi ta là chủ tử, nàng ta liền ra sức hòng biến thành một con ch.ó nhỏ dính lấy gót chân ta.
Cây trâm ngọc kia là do Tống Chiêu đưa tới, chạm trổ hình hoa ngọc lan, chất ngọc sáng mịn thượng hạng.
Chỉ tiếc — so ra vẫn không rực rỡ chói mắt bằng cây trâm vàng mà ta ưa thích nhất.
Lúc trâm vàng lướt qua gương mặt Hồng Tú, nàng ta run rẩy không thôi.
Ta bật cười khẽ:
“Đừng sợ. Chỉ cần ngươi biết nghe lời, ngày lành sau này chẳng thiếu phần ngươi đâu.”
Hồng Tú lập tức dập đầu:
“Giờ bên ngoài loạn lạc, chi bằng để Tiêu di nương an ổn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-nhi/5018833/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.