Tống Chiêu anh tuấn sáng rỡ, chạy nhảy mang theo khí thế dạt dào, hái một bó hoa dại đưa cho ta.
Dù chẳng tinh xảo gì, nhưng lại có nét thú vị riêng.
“Ta thấy hoa liền nhớ đến muội. Muội còn đẹp hơn hoa nhiều.”
Ánh mắt hắn đơn thuần rạng rỡ, khi nhìn ta thì dường như chẳng chứa nổi điều gì khác.
Trong lòng ta ngổn ngang trăm mối, tay khẽ bóp nát đóa hoa đang cầm trong tay.
Tống Chiêu nghi hoặc hỏi:
“Muội không thích sao? Vậy ta sẽ bảo người đi tìm loài hoa đẹp hơn.”
Ta khẽ cười khổ:
“Không phải không thích… chỉ là nghĩ đến sau này thân cô thế cô, liền không kìm được mà sinh lòng buồn bã.”
Tống Chiêu ngồi xuống bên ta, lúng túng dỗ dành:
“Muội đừng sợ, cứ coi ta là ca ca ruột, ta sẽ bảo vệ muội cả đời.”
“Huynh lại nói bậy, ca ca ruột cũng không thể theo ta cả đời. Ta sớm muộn gì cũng phải gả đi mà.”
Đột nhiên, Tống Chiêu nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, trong mắt là tình ý đong đầy sắp tràn ra ngoài:
“Oản nhi muội muội, mấy ngày qua muội chắc cũng nhìn ra rồi — ta thật lòng yêu mến muội. Từ cái nhìn đầu tiên, ta đã thích muội rồi.”
Ta cúi đầu, ráng ép ra vài giọt nước mắt, rồi hất tay hắn ra.
“Từ xưa việc hôn nhân đều do phụ mẫu định đoạt, mai mối đến nhà. Hôm nay huynh đường đột như thế, chẳng phải là xem thường ta sao?”
“Không, không! Ta yêu thương Oản nhi muội muội từ tận đáy lòng! Ta sẽ lập tức viết thư cho Vân Sơ xin cưới muội! Oản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-nhi/5018832/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.