Đích mẫu coi trọng quy củ nhất, ta liền mười năm như một, hầu hạ ở cạnh, dù bà đ.á.n.h mắng hay sỉ nhục, ta vẫn cung kính không trái lời.
Ta làm rất tốt. Cả phủ đều bị ta che mắt, ai nấy đều khen ta có phong thái thiên kim thế gia.
Đích huynh lại càng coi ta như muội muội ruột thịt. Hai tháng trước rời nhà đi học xa, còn hứa sẽ mang về cho ta bộ bút mực tinh xảo nhất.
Chỉ có đích mẫu từng nói ta:
“Khéo lấy lòng, biết làm bộ, ngoài ngọt trong độc.”
Bà luôn nghi ngờ ta hại c.h.ế.t Tạ di nương.
Trời xanh chứng giám, ta chẳng qua chỉ nói tốt vài câu về Tạ di nương trước mặt phụ thân.
Là phụ thân tự mình muốn nâng nàng ta lên làm quý thiếp.
Đích mẫu không chịu được, liền tự ra tay kết liễu nha hoàn hồi môn đã theo mình từ nhỏ ấy.
Điều này sao có thể trách ta? Bà vốn là người thông minh lanh lợi, chỉ cần dính đến tình cảm nam nữ liền trở nên ngu muội hồ đồ.
Như hôm nay, chút mưu kế cạn cợt của ta, bà vẫn cam tâm mắc bẫy, c.h.ế.t dưới kiếm chính trượng phu mình.
Hừ.
Trên đời này, thứ rẻ mạt nhất chính là tình ái.
Ta lạnh nhạt lau sạch m.á.u trên lưỡi dao, rồi đặt lên cổ phu xe.
Phản quân đuổi sát phía sau, ta hiểu rõ — dù xe nhẹ đến đâu cũng không chạy thoát.
“Muốn sống thì nghe lời ta.”
Ta đưa mắt nhìn về phía vị tiểu tướng quân áo trắng không xa, khí thế bừng bừng.
Con đường sống của ta… chẳng phải đã đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-nhi/5018831/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.