Đích huynh Thẩm Vân Sơ không giống phụ thân và đích mẫu — hắn là người quân t.ử đoan chính.
Những năm qua ta có thể tránh được muôn vàn thủ đoạn của đích mẫu, phần lớn cũng nhờ vào tình cảm huynh muội mà hắn dành cho ta.
Nay trong nhà chỉ còn lại hai huynh muội nương tựa lẫn nhau, hắn càng thêm cưng chiều ta vô điều kiện.
Tổ yến bồi bổ mỗi ngày không ngớt, trâm ngọc trang sức đều là hàng mới từ Lâm Lang Các, y phục mới may là kiểu Yến Ngư thời thượng nhất kinh thành.
Cuộc sống quá đỗi sung sướng, đôi khi nhìn thấy Thẩm Vân Sơ, ta còn có chút áy náy vì đã hại c.h.ế.t mẫu thân hắn.
Ta khẽ thở dài, chỉ tay về phía đĩa bánh cua mới được dâng lên:
“Mang tới thư phòng cho huynh trưởng đi.”
Một đĩa điểm tâm quý giá như thế, chắc cũng đủ để bù lại lỗi lầm nho nhỏ của ta rồi.
Xét cho cùng… ta vẫn là quá nhân từ.
Tiểu Tước trở về rất nhanh, đuôi mắt khoe rõ niềm vui:
“Đại nhân biết là biểu tiểu thư đưa tới, vui lắm ạ. Một đĩa bánh ăn sạch không sót một mẩu!”
Hai nha hoàn bên cạnh phe phẩy quạt tròn, hơi lạnh từ chậu đá lan ra, ta tựa vào ghế mềm, lơ mơ buồn ngủ.
Tiểu Tước ôm một chiếc hộp nhỏ:
“Đây là đại nhân cố ý sai người mua tặng biểu tiểu thư đấy ạ, nghe nói đến phi tần trong cung còn chưa có đâu!”
Ta lập tức tỉnh cả người, tiện tay mở hộp ra.
Đập vào mắt là một khối ngọc bội — trắng trong thuần khiết, chạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-nhi/5018835/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.