Người đời vẫn thường hay nói: " Oan gia ngõ hẹp". Và thơ ca cổ cũng cho rằng "Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ .Vô duyên đối diện bất tương phùng". Đọc “Oan gia tương phùng” ta nhận ra rằng đôi lúc mình cũng đã từng giống vậy. Truyện thuộc thể loại ngôn tình kể về nhân vật chính là Chân Lãng và Giả Thược.
Chân Lãng: “Phật dạy, năm trăm lần ngoái đầu nhìn ở kiếp trước mới đổi lại được một lần thoáng gặp gỡ ở kiếp này, nếu sớm biết sẽ gặp cô, ở lần ngoái đầu thứ bốn trăm chín mươi chín, tôi đã móc đôi mắt mình ra rồi!”
Giả Thược: “Nếu tôi tu mười năm để rồi phải ngồi cùng thuyền với anh, tôi thà nhảy xuống sông làm bạn với tôm cá!”
Chân Lãng: “Mọi người đều nói hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, vậy anh chỉ đành bắt em chôn cùng với anh thôi.”
Giả Thược: “Đối với Chân Lãng, hoặc là phải nhẫn nhịn, hoặc là phải tàn nhẫn.”
Và vô vàn những trận cãi nhau nảy lửa như trên. Khi thì phần thắng nghiêng về Giả Thược. Khi thì Chân Lãng lại thắng. Nhưng chủ yếu là họ hoà nhau. Tuy vậy, người xưa có câu: “Thương nhau lắm cắn nhau đau.” Liệu rồi phần thắng cuối cùng sẽ thuộc về ai? Chuyện tình cảm của họ rồi sẽ ra sao? Liệu cả hai bọn họ có thể về chung một nhà?