Giả Thược rón rén thò đầu ra ngoài, cha cô còn chưa đi làm về, mẹ cô thì bế bé cưng ra ngoài chơi, lúc này không chạy còn đợi đến lúc nào nữa chứ?
Cô nhanh chóng lôi cái va li, lén nhét hết đống đồ đã chuẩn bị sẵn vào trong đó, rồi mở cửa phòng, mang va li ra ngoài phòng khách.
Giờ đây nhà cô đã trở thành một chốn thị phi đích thực, không tiện ở lại thêm nữa, mà cách tốt nhất chính là mau chóng chuồn đi. Dù sao qua bên kia rồi cô chi cần tùy tiện kiếm lấy một cái cớ là xong, người lớn ở nhà còn có thể làm gì được cô chứ?
Giả Thược hí hoáy viết vài chữ lên một mảnh giấy rồi vứt lên bàn, xách theo chiếc va li của mình chạy nhanh ra ngoài.
Đúng vào lúc cô ấn nút thang máy và đứng đó chờ, điện thoại chợt vang lên âm báo.
“Thoáng ngó qua một chút, Giả Thược lập tức nheo mắt, hai nắm đấm cùng nắm chặt.
“Vợ ơi, em ở đâu đấy?” – Chồng thân yêu.
Hắn đã động vào điện thoại của cô từ lúc nào thế chứ? Không ngờ lại thêm vào danh bạ một cái tên khốn nạn thế này.
Giả Thược cắn chặt răng, lại nhét điện thoại vào trong túi, giả bộ như chưa nhận được tin nhắn.
Nếu không vì hắn, sao cô lại phải rơi vào cảnh không có chỗ dung thân như thế này chứ?
Nếu không vì hắn, sao cô lại phải hoang mang bỏ trốn chỉ vì sợ cha mẹ phát hiện ra bí mật như thế này chứ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia-tuong-phung/2269774/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.