Năm đó, hai nhà ở đối diện nhau, tình cảm giữa mẹ cô và cô Chân rất tốt, gần như ngay đến lúc ăn cơm cũng bưng bát qua nhà nhau nói chuyện, còn cô và Chân Lãng thì lại càng chẳng cần phải nói, vào nhà đối phương cứ như vào nhà mình.
Về sau, sau khi mua nhà mới, hai nhà tiếp tục nối tiếp truyền thống cũ, nhưng vì kiến trúc bây giờ đã hơi khác ngày xưa, bọn họ đành chia nhau ra ở tầng trên, tầng dưới, nhà Chân Lãng ở tầng trên, nhà cô ở tầng dưới.
Mấy hôm nay, Giả Thược rúc trong nhà không dám ra ngoài, còn dặn bố mẹ đừng nói việc mình đã về cho cô Chân, chú Chân biết, nhưng sau ba ngày bản thân cô cũng thấy không nhịn nổi nữa, quyết định đi lên thăm hai cô chú.
Xách theo chiếc túi, Giả Thược hăm hở leo lên từng bậc cầu thang, đi về hướng nhà của Chân Lãng. Nhưng vừa đi tới cửa nhà mình, cô gặp ngay mẹ mình ra ngoài vứt rác.
“Nhóc con!” Cô Giả vẫy vẫy tay với Giả Thược. “Qua đây, mẹ có chuyện muốn nói với con.”
Giả Thược dừng lại, nhìn qua phía mẹ có vẻ khó hiểu: “Có chuyện gì thế mẹ? Con phải đi thăm cô Chân, chú Chân, có gì để tối nói!”
“Quay lại đây.” Cô Giả tỏ ra rất nghiêm túc. “Mẹ có chuyện cần nói với con bây giờ, chuyện quan trọng lắm.”
Giả Thược hậm hực đưa túi đồ trong tay tới trước mặt cô Giả: “Vậy con không lên đó nữa, mẹ cầm lấy mà ăn đi!”
Cô Giả khẽ “hừ” một tiếng, trừng mắt nhìn cô con gái, rồi bỏ vào trong nhà, đóng cửa đánh rầm một tiếng.
Nhìn bức tường rung lên khe khẽ, Giả Thược toét miệng cười, rồi ôm cái túi, ngâm nga một bài hát vui vẻ, đi lên tầng trên, ấn chuông cửa.
“Đến đây, đến đây…” Từ phía sau cánh cửa vang lên giọng đàn ông, Giả Thược cười tươi hết sức, giơ cao cái túi trong tay.
“Chú Chân, đoán xem cháu mang gì đến cho…” Giọng nói của cô chợt dừng lại, nụ cười cũng cứng đờ ra trên khuôn mặt, cô thậm chí còn không dám tin vào mắt mình.
Một bóng người cao lớn đã che hết ánh đèn phía sau, bóng tối bao trùm lên khuôn mặt Giả Thược, một luồng khí lạnh đến thấu xương bốc lên từ gót chân cô.
“Tôi còn cho rằng cô định không lên đây nữa cơ.” Giọng nam có chút cười cợt, rồi Chân Lãng thản nhiên đứng qua một bên, nhường lối cho cô. “Bố mẹ tôi đang kể cô đã về ba ngày mà không chịu đến thăm, họ đau lòng lắm đấy.”
Giả Thược thấy vô cùng hối hận, đến mức chỉ muốn tát cho mình mấy cái.
Quả đúng là không nghe lời người già, chịu thiệt ngay trước mắt.
Vừa nãy tại sao cô không chịu về nhà chứ? Tại sao cô không chịu nghe lời của mẹ chứ? Tại sao cứ nhất quyết đi thăm cô Chân, chú Chân chứ?
Giả Thược lùi lại một bước, nhìm chằm chằm vào người trước mặt: “Sao anh lại ở đây?”
Người ở trong nhà xắn ống tay áo lên đến khuỷu tay, dáng vẻ hết sức thảnh thơi, nhàn nhã, trên khuôn mặt là nụ cười rạng rõ: “Tôi được nghỉ giữa năm cho nên về thăm nhà một chút. Sao nào, chỉ có cô được về còn tôi thì không chắc?”
Được nghỉ giữa năm cái con khỉ ấy, cô lại còn không biết thời gian này bệnh viện bận túi bụi sao, có lý nào lại cho hắn nghỉ chứ?
Dường như đã nhìn thấu tâm tư cô, Chân Lãng khẽ cười nói: “Dạ dày của tôi không tốt, phải nhập viện, đây là tin tức mà ai cũng biết, do đó lãnh đạo đã duyệt cho tôi về nhà nghỉ ngơi vài ngày, cô không biết sao?”
Cô làm sao mà biết được chứ? Hôm đó, sau khi ép hai gã khốn kia ăn hết chỗ cháo, cô quay về, thu dọn hành lý ngay trong đêm, sau đó về nhà luôn. Vốn tưởng Chân Lãng ít nhất cũng phải ở trong bệnh viện thêm vài ngày, ai ngờ cơ thể hắn lại phục hồi nhanh như thế, mới ba ngày đã quay về đây được rồi.
“Sao bát cháo đó không giết chết anh luôn đi chứ?” Cô cắn răng “hừ” một tiếng.
Chân Lãng khẽ mỉm cười, tỏ vẻ rất thản nhiên: “Thực ra mùi vị của bát cháo đó cũng không tồi. Có điều, muốn giết tôi thì lần sau nhớ bỏ thêm chút thạch tín.”
“Tôi nhớ rồi!” Cô nghiến răng nói. “Lần sau tôi sẽ cho thuốc chuột.”
Chân Lãng cúi đầu, ghé đến sát bên tai cô, giọng nói vang lên mang theo đầy sức cám dỗ: “Ba ngày rồi không gặp, có nhớ tôi không?”
“Nhớ!” Cô cố nặn ra một nụ cười, nắm chặt tay nói: “Tôi nhớ anh đến chết đi được ấy.”
“Vậy có muốn ôm tôi một cái, hay là trao cho tôi một nụ hôn nóng bỏng để thể hiện sự nhớ nhung mà cô dành cho tôi không?” Chân Lãng đưa ngón tay tới, chạm nhẹ lên môi cô, rồi lại quệt lên môi mình, tặc lưỡi nói: “Tôi thì không ngại thể hiện sự nhớ nhung của mình ngay bây giờ đâu.”
Cô giơ cái túi trong tay, hậm hực nói: “Hôn nó thì sao hả?”
Chân Lãng đưa tay chụp lấy cổ tay cô, rồi đón lấy chiếc túi, sau đó gọi với lên vào trong phòng: “Bố ơi, nhóc con mang thứ mà bố thích nhất đến rồi đây này.”
“Ái chà, nhóc con đến rồi à?” Trong phòng vang lên tiếng cười vui vẻ. “Mau vào đây, mau vào đây, lát nữa chúng ta cùng ăn luôn.”
Giả Thược đẩy Chân Lãng ra, rồi cời giày, đi vào trong phòng: “Cô Chân, chú Chân, cháu nhớ cô chú đến chết mất!”
“Nhớ đến chết vào sao không thấy lên đây thăm cô chú, về được ba ngày rồi cơ đấy.” Cô Chân vẫy vẫy tay với Giả Thược, Giả Thược liền ngoan ngoãn ngồi xuống sofa, vùi đầu vào vai cô làm nũng.
Chú Chân nhìn túi quà mà Giả Thược mang tới, cười híp cả mắt lại: “Vẫn là nhóc con biết chú thích cái gì, nếu không phải Lãng nói cháu về nhà cần được nghỉ ngơi, chú sớm đã xuống đó kéo cháu ra đường mua đồ ăn rồi.”
“Chú Chân, cháu còn chưa cảm ơn chú.” Giả Thược đột nhiên nhớ ra điều gì, liền cười tươi nói: “Quãng thời gian trước…”
“Bác trai, bác gái.” Một giọng nói dịu dàng từ trong căn bếp vọng ra, rồi ngay sau đó một bóng người xuất hiện bên cạnh bàn, bưng theo một đĩa thức ăn: “Có thể ăn cơm được rồi.”
Giả Thược nhìn đăm đăm vào người đang đứng bên cạnh Chân Lãng ấy, cơ thể đột nhiên chấn động.
“Bạch… Bạch Vi?” Giả Thược ngây người nhìn cô gái đang đứng bên cạnh bàn cười tươi với mình, trong lòng chợt có cảm giác quái dị, khó diễn tả.
“Có đồ ăn cho cô rồi này, còn không mau qua đây đi?” Chân Lãng vừa đặt bát đũa xuống vừa nói. “Coi như con quỷ ham ăn cô có phúc đấy, gặp đúng hôm Bạch Vi vào bếp, nếu đến sớm hơn hai ngày thì chỉ có thể ăn đồ ăn mẹ tôi nấu thôi.”
Đồ mà cô Chân nấu…
Giả Thược run run, phải nói thật là kỹ thuật của cô Chân so với cô thì cũng chỉ hơn ở chỗ không đốt mất căn bếp mà thôi. Có lúc Giả Thược còn không kìm được hoài nghi mình mới là con của cô Chân, nếu không tại sao trình độ nấu ăn của bọn họ lại giống nhau như vậy chứ?
Do đó, chắc là vì dạ dày của mình, chú Chân và Chân Lãng mới luyện được cái bản lĩnh nấu ăn đến mức xuất thần kia.
Bạch Vi ngượng ngùng cúi đầu, nét dịu dàng hiện ra trong khoảnh khắc ấy khiến Giả Thược lại một lần nữa chấn động. Cô thầm cảm khái vì khí chất cao nhã của Bạch Vi, thầm kinh ngạc vì sức hút của cô ấy.
Một chiếc bát được đặt nhẹ xuống bàn, rồi giọng của Chân Lãng vang lên: “Nếu cô đói thì ăn cơm đi, đừng có chảy nước miếng như vậy, trông ghê quá!”
Giả Thược hậm hực trừng mắt lườm mắt một cái: “Có thể trách tôi được sao? Tôi làm nghề chụp ảnh, có phản ứng như vậy khi nhìn thấy một cô gái xinh đẹp là rất bình thường. Nếu Bạch Vi chịu để tôi chụp, tôi sẽ không lấy tiền.”
Bạch Vi chỉ mỉm cười lịch sự, khuôn mặt ửng hồng, cúi đầu im lặng ăn cơm.
“Nhóc con, A Lãng nói quãng thời gian trước cháu bị ốm, đúng không vậy?”
Lời của cô Chân khiến chú Chân không kìm được, kinh ngạc ngẩng lên, mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào Giả Thược: “Nhóc con mà cũng bị ốm sao? Lạ thật đấy!”
“Chắc là mệt quá phải không?” Cô chân dịu dàng nói: “Ngày mai cháu lên đây, cô nấu canh cho cháu ăn.”
Nói về kỹ thuật nấu ăn, điểm khác biệt lớn nhất giữa cô Chân và Giả Thược chính là: Giả Thược thì tự biết mình, còn cô Chân thì… không hề có được sự giác ngộ ấy.
Ngồi quanh bàn, ngoại trừ Bạch Vi không hiểu căn nguyên sự việc và cô Chân đang gật gù đắc ý, những người còn lại đều tỏ vẻ nghiêm túc và trang trọng, im lặng cúi đầu.
Giả Thược cố kìm nén để khóe miệng mình không co giật: “Cô Chân, cháu đã hứa là ngày mai sẽ đến thăm huấn luyện viên và ăn cơm ở đó rồi.”
“Vậy à?” Cô Chân có chút thất vọng, vẻ buồn bã hiện rõ trên khuôn mặt. Giả Thược lập tức nhận được một nụ cười đầy vẻ “quan tâm” của chú Chân: “Nhóc con, tối ngày kia cháu tới ăn cơm nhé!”
“Có điều…” Chú Chân nhìn qua phía cô Chân, nói: “Cao thủ thì không cần tự mình vào bếp, bà muốn nấu canh gì thì cứ nói với tôi một tiếng, để tôi làm cho.”
Đến lúc này nét mặt của Giả Thược mới dãn ra được một chút, nhưng ngay lập tức cô Chân đã ném tới một quả bom cỡ lớn.
“Ngày kia ư?” Cô nhìn Chân Lãng một chút, rồi lại nhìn sang Bạch Vi, hỏi: “Có phải ngày kia hai đứa cần tới cục Dân chính đăng ký không nhỉ?”
Cục Dân chính? Đăng ký?
Giả Thược ngẩn ngơ nhìn Chân Lãng, đôi đũa trong tay không biết đã buông từ lúc nào, miếng sườn rơi vào bát.
“Vâng!” Chân Lãng nhẹ nhàng trả lời, liếc qua phía Giả Thược. “Bọn con quay về chủ yếu là để giải quyết chuyện này, chứ ở bệnh viện vẫn còn nhiều việc chờ con lắm, cho nên làm xong con sẽ đi ngay.”
“Không ở nhà thêm vài ngày sao?” Cô Chân lại tỏ ra buồn bã, sụt sịt nói.
Chú Chân liền đặt bát xuống, nghiêm túc nói: “Lãng, ở nhà thêm ba ngày nữa đi!”
Vẻ mặt Chân Lãng không hề thay đổi, dường như còn có chút đắc chí: “Vâng, con sẽ ở thêm ba ngày.”
Rõ ràng là hắn đã tính sẽ ở lại thêm ba ngày, cố ý chứ gì?
Nếu là trước đây, Giả Thược nhất định sẽ hỷ mũi coi thường rồi lên tiếng vạch trần ngay, nhưng hôm nay cô lại thẫn thờ, hoàn toàn không có lòng dạ nào mà làm chuyện đó.
Chân Lãng và Bạch Vi đi đăng ký ư? Đăng ký cái gì?
Một nam, một nữ thì còn có thể đăng ký cái gì được đây?
Một nam, một nữ tới cục Dân chính thì đăng ký cái gì là dễ nhất chứ?
Đúng vào lúc tư duy của cô đang hỗn loạn, Chân Lãng đột nhiên nói thêm một câu: “Mẹ, lát nữa nhớ đưa sổ hộ khẩu cho con nhé!”
Sổ hộ khẩu?
Đôi tai Giả Thược lập tức chộp ngay được từ này một cách nhạy bén.
Một nam, một nữ lại phải có sổ hộ khẩu mới đăng ký được, cô còn cần liên tưởng gì nữa hay sao? Ngay đến kẻ ngốc cũng biết bọn họ muốn đi đăng ký cái gì.
Ba ngày trước Chân Lãng và Bạch Vi mới gặp lại sau mấy năm xa cách, vậy mà chỉ ba ngày sau bọn họ đã chuẩn bị đi đăng ký kết hôn rồi sao?
Giả Thược kêu “a” một tiếng, bật cười ngờ nghệch: “Vậy cũng tốt, rốt cuộc mình cũng không cần hối hận vì chuyện lúc trước nữa rồi.”
“Cái gì mà hối hận vì chuyện lúc trước cơ?” Bạch Vi cảm thấy khó hiểu vô cùng, tò mò hỏi.
Giả Thược đang định trả lời, bàn chân liền bị một người nào đó giẫm cho một cú, cô ngoảnh mặt qua, thấy Chân Lãng đang chỉ tay vào chỗ ngay dưới chân mình: “Nhặt giúp tôi chiếc đũa!”
Nhặt cái gì mà nhặt, nhặt lên rồi chẳng lẽ còn có thể dùng tiếp được sao? Không biết đi lấy một đôi đũa mới hay sao chứ?
Tuy trong lòng bất mãn, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn cúi đầu, nhặt đôi đũa lên, đưa cho Chân Lãng.
“Cảm ơn!” Chân Lãng khẽ cười, ngón tay lướt nhẹ trên mu bàn tay cô, nóng nóng, ngưa ngứa.
Giả Thược vội rụt tay về, cảm thấy người không thoải mái: “Cháu… Cháu no rồi… Chú Chân, cháu đi bổ sầu riêng cho chú.”
“Cô còn chưa ăn gì nữa kìa.” Giả Thược còn chưa kịp đứng dậy, bàn tay của Chân Lãng đã ấn vai cô xuống. “Có phải cô không nể mặt mẹ tôi, cho nên cố ý không ăn không?”
Trên khuôn mặt cô Chân lộ rõ nét thương tâm, còn khuôn mặt Giả Thược thì trở nên xám xịt, lặng lẽ bưng bát cơm, hậm hực trừng mắt nhìn anh một cái, rồi và lấy và để.
Thức ăn rất ngon nhưng cô nhá trong miệng mà chẳng thấy ngon chút nào. Trước đây, cứ sau khi vận động là cô có thể ăn hết hai bát cơm một cách dễ dàng, nhưng bát cơm hôm nay cô lại ăn một cách hết sức khó khăn, cổ họng như bị ai đó bóp chặt, cảm giác rất khó chịu.
Cô không ngừng và cơm, gần như chỉ mất hai phút đã ăn hết bát cơm rồi.
Rồi cô đặt bát xuống, đứng dậy: “Chú Chân, cháu đi bổ sầu riêng cho chú đây…”
Nhưng vai cô một lần nữa bị ấn xuống: “Cô ăn nhanh như vậy chắc chắn là còn chưa no, ăn thêm bát nữa đi.”
“Anh!” Mọi sự giận dữ sau khi gặp phải ánh mắt tràn đầy vẻ chờ mong của cô Chân lập tức hóa thành tro bụi, Giả Thược lặng lẽ đón lấy bát cơm mà Chân Lãng đưa tới, tiếp tục và trong im lặng.
Ăn cơm thì cảm thấy khô khan, tẻ nhạt, ngồi trên ghế thì cảm thấy như bị gai đâm, Giả Thược chỉ muốn ăn nhanh một chút rồi rời đi cho sớm. Lúc này, trong đầu cô có một câu nói như được dát vàng, cứ lấp lánh không ngừng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]