Cô ta ngoan ngoãn theo lời hắn lên lầu, hắn vừa xoay người đóng cánh cửa lại lập tức bị cô ta ôm thêm một lần nữa
“ Ở đây không còn ai nữa, anh đừng có giả vờ với em”
Hắn kéo tay cô ta ra khỏi eo rồi xoay người lại đối diện với khuôn mặt không hài lòng của cô ta
“ Diễm Tinh chẳng phải ba năm trước em đã nói chúng ta chấm dứt rồi sao? Em còn dám quay về?”
Thấy hắn có vẻ như đang tức giận, cô ta bày ra vẻ mặt hối hận nhìn hắn. Hai mắt cô ta rơm rớm nước mắt giả vờ như sắp khóc, cố gắng giải thích
“ Xin lỗi … là lúc đó bố bắt em phải đi du học em không muốn rời xa anh đâu… chúng ta có thể…”
“ Không thể” giọng hắn lạnh lùng dứt khoát
Cô ta bất ngờ, hắn có thể thẳng thần từ chối nhanh như vậy sao?
“ Tại sao chứ? Chúng ta có thể mà…”
Lưu Văn lắc đầu, hắn cười trừ “ Lúc anh đau khổ nhất em đang ở đâu? Em có biết lúc đó anh như thế nào không? Em nói đi là đi, quay về là quay về hả? Em xem anh là gì”
Cô ta tiến tới định ôm lấy hắn nhưng hắn lại tuỵt tình lùi về sau.
“ Lưu Văn…anh đừng như vậy có được không em chỉ là vì tương lai của hai chúng ta thôi mà”
Hắn nghe thấy chỉ cảm thầy tức giận “ Tương lai? Được! Vậy bây giờ em trở về cái nơi mà em xem nó là tương lai đi!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia-ngo-hep-toi-muon-yeu-chac/3508305/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.