Lưu Văn phút chốc ngẩng đầu liếc mắt sang chợt thấy màn hình thấy rõ tên của người đàn ông, hắn đoán chắc được tên nhóc lúc chiều đi bên cạnh cô đang gọi đến
Do dự được một lúc cô cùng đành cầm nó lên nghe,điện thoại lập tức phát lên tiếng trách móc của người đàn ông
[ Tiểu Tử nha đầu nhà cậu, chúng ta có hẹn với nhau mà cậu dám quên hả?]
Nghe đến đó cô thức tỉnh hình như là lúc chiều bọn họ có hẹn cùng nhau đi gặp một vài người bạn cũ mà cô lại quên bén đi. Vội vàng đáp lại cậu ta
“ Chết, tôi quên mất cậu đợi tôi một chút tôi sẽ tới ngay”
Dứt lời cô liền đứng dậy lật đật chào tạm biệt Bạch Tỷ và Lưu Chấn Hoa rồi cầm lấy áo khoác chạy ra bên ngoài dưới sự ngơ ngác của hai người bọn họ
Bạch Nguyệt Lâm lo lắng sợ cô ngã liền lên tiếng nhắc nhở “ Chạy từ từ thôi coi chừng té đấy, con bé này thật là có chuyện gì mà gấp gáp như thế không biết”
Trái lại Lưu Văn cũng vừa đứng dậy “ Con nó rồi, con lên phòng trước”
Tiếp theo sau đó là Diễm Tinh cũng đứng dậy theo sau hắn, Bạch Nguyệt Lâm khi thấy hai người họ dừng mất hút đi bả liền càu nhàu Lưu Chấn Hoa
“ Tại sao ông lại mời con bé vào ăn? Lúc nãy ông không thấy không khí u ám như nào à”
Lưu Chấn Hoa bình thản nhìn vợ mình “ Bà xem con bé đã tới rồi không lẽ đuổi con bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia-ngo-hep-toi-muon-yeu-chac/3508306/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.