Lời nói của Tạ Phi khiến cho suy nghĩ của cô lập tức vụt tắt. Là cô tự mình suy nghĩ lung tung làm sao hắn có thể để ý chuyện cô ngất xỉu mà đưa cô vào tận đây được kia chứ
Cô vén mền gối sang một bên, hai chân bước xuống giường mang giày lại. Tạ Phi hốt hoảng chạy đến ngăn cô lại
“ Cậu đi đâu? Cậu vừa mới tỉnh lại mà”
“ Tôi chẳng có bệnh ở lại đây làm gì cơ chứ”
Tạ Phi hết cách danh thở dài “ Con người cứng đầu như cậu làm sao tôi có thể làm bạn đến tận bây giờ được”
Doãn Đình không bận tâm gạt tay cậu ta ra khỏi người mình rồi vội vàng ra ngoài. Đúng là không khí trong lành bên ngoài lại khiến cơ thể cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều so với lúc cô ở bên trong.
Mãi chạy đi gấp mà chẳng hề để ý người phía trước, đầu cô lại đập vào ngực một người nào đó
Cô cúi đầu xin lỗi rồi lách qua người đó mà tiếp tục bỏ chạy, giọng nói quen thuộc vang lên khiến cơ thể cô cứng đờ
“ Cậu chưa khoẻ lại muốn đi đâu?”
Doãn Đình xoay người lại, hai mắt trợn tròn nhìn cậu thanh niên trước mặt “ L…Lưu Văn?”
Hai tay hắn còn bỏ vào trong túi quần, quần áo sọc sệt bỏ bên ngoài.. Gương mặt chẳng có cảm xúc nào nhìn lấy bộ dạng vừa tỉnh táo của cô
“ Vội vàng như vậy muốn đi đâu?”
Giọng điệu cô ấp úng “ Tôi phải quay về lớp học, còn nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia-ngo-hep-toi-muon-yeu-chac/3500082/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.