"Chuyển sang ở với anh."
Hắn cất giọng lạnh lùng uy nghiêm, có chút tuyên bố cũng có chút cầu xin cô. Cô nhìn hắn, lại lúng túng.
"Em vừa về nước không lâu, em cần chăm sóc Trầm Quân."
"Nó lớn rồi mà."
"Một tháng thôi."
"Thật không chấp nhận nổi việc phải xa em."
"Chúng ta mới xa nhau có mười mấy tiếng..."
"Một phút cũng không."
Cô chau mày, tên trẻ con, vô lại này là ai đây? Không phải Phong Dực của cô, Phong Dực của cô là người uy nghiêm trịch thượng chứ không có vô sỉ như thế này.
"Anh chuẩn bị đi công tác."
"Bao lâu?"
"Một tuần."
"Khi nào anh đi?"
"Ngày mai."
"Vậy anh...."
"Tối nay phải ở với anh, nếu không sẽ nhớ em đến chết mất. Thật muốn đem em đi cùng."
"Công việc còn nhiều lắm, không được."
"Ngoan ở nhà đợi anh về."
Hắn xoa đầu dặn dò cô như một đứa trẻ, cô tựa đầu vào lồng ngực hắn ngón tay nghịch ngợm vẽ lung tung trên ngực hắn.
"Nhớ giữ gìn sức khỏe, em đợi anh."
Tối đó cả hai triền miên đến gần sáng, cô thiếp đi trong vòng tay hắn. Không biết đã trầm luân bao nhiêu lần, cô từ nức nở rên rỉ đến van xin người đàn ông tham muốn vô độ này. Tỉnh lại trong lòng hắn, cô nhíu mày, sao hắn chưa đi?
"Anh... chưa đi sao?"
"Dời lịch bay đến chiều, ở bên em lâu một chút."
"Em còn đi làm."
"Đã xin phép cho em rồi."
Như có dòng nước ấm chảy qua tim, cô dịch sát người vào người hắn, áp mặt vào ngực hắn.
"Phong Dực, anh cứ thế này em yêu anh chết mất."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia-la-tong-tai/1502656/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.