Chiếc xe hơi xa hoa chạy như bay trên xa lộ, người đàn ông trên ghế lái âm trầm lạnh lùng, ánh mắt còn sót lại một tia dịu dàng. Nghĩ đến cô gái của hắn, tia ôn nhu lại lan tràn trên mắt. Điện thoại hắn chợt đổ chuông cắt ngang mạch suy nghĩ của hắn. Cầm chiếc điện thoại hiện tên của một chủ thuê bao đã rất lâu không liên lạc, mắt hắn hiện lên tia cười.
"Chào. Cậu chủ Tống. Đã lâu không gặp."
Trầm Giai Lạc nằm trên giường xem lại một ít tài liệu của công ty, đầu vẫn còn dư vang lời của Trầm Quân lúc nãy.
"Tống Tử Dương về nước rồi."
Buông tập tài liệu qua một bên, cô ôm lấy đầu gối, ánh mắt hiện lên tia bất lực. Tống Tử Dương về nước thì sao chứ? Cô đã có Phong Dực rồi, cô đối với Tống Tử Dương chẳng qua chỉ là một lần cảm nắng nhất thời năm cấp 3, Phong Dực là người cô yêu sâu đậm nhất, cô không quan tâm chuyện Tống Tử Dương. Nhưng anh ta đột nhiên về nước làm gì chứ?
Gạt mọi suy nghĩ ra khỏi đầu, cô cầm điện thoại đang đổ chuông. Là của Phong Dực.
"Bảo bối. Đã ngủ chưa?"
Giọng nói hắn trầm thấp quyến rũ, qua điện thoại giữa đêm khuya thế này lại càng làm tim cô xao động.
"Em đang xem ít tài liệu, chưa ngủ."
"Không cần tốn sức quá. Anh không phải không nuôi nổi em."
"Công việc của em mà."
"Anh nhớ em."
Sự thể hiện tình cảm thế này với hắn là chưa từng có. Hắn không thích mỗi lần Lâm Khải gọi điện cho Liễu Tuệ Thanh lại nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia-la-tong-tai/1502655/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.