"Em từng thích anh đúng không?"
"Đúng."
Cô thẳng thắn khiến anh ngỡ ngàng.
"Nhưng tình cảm đó đã sớm không còn khi anh không nói một lời bỏ đi rồi."
"Lạc, anh là có nỗi khổ riêng."
"Xin lỗi, bây giờ tôi chỉ yêu anh ấy."
"Lạc, em có mùi của một người phụ nữ."
"Tôi yêu anh ấy, chuyện này không có gì bất bình thường."
"Cho anh cơ hội không được sao?"
"Anh có cho người khác cơ hội đào góc tường nhà anh không?"
"Anh..."
"Xin lỗi, tôi phải về."
Nói rồi cô xoay người bước đi, anh nhìn theo bóng lưng cô, vẫn bóng lưng mảnh mai gầy gò năm xưa nhưng đã mang hình ảnh của một người phụ nữ trưởng thành, bóng lưng ấy từng khiến anh bồi hồi xao xuyến, bây giờ vẫn vậy. Nắng chiều rải xuống vai anh, kéo lê chiếc bóng đổ trên mặt đường, lạnh lùng, cô độc.
Cô vứt túi xách, mệt mỏi nằm thẳng lên sofa. Mệt não thật nha, cô không muốn đôi co với anh nhưng thật sự cô cần phải làm vậy. Tình cảm ngày đó đã không còn thì để nó im lặng vùi chôn cùng năm tháng, cô không muốn làm tổn thương ai.
Điện thoại đổ chuông, là Phong Dực gọi đến, cô ném chuyện kia ra sau đầu, mỉm cười nghe máy.
"Anh vừa xuống máy bay."
"Ừm. Bên đó thời tiết lạnh, anh nhớ giữ gìn sức khỏe."
"Đã về nhà chưa?"
"Vừa gặp Tuệ Thanh xong, em đang ở nhà."
"Ngoan đợi anh về."
"Ừm."
Cô hạnh phúc tận hưởng tiếng nói trầm thấp dụ hoặc của hắn khúc xạ qua loa điện thoại. Cô yêu hắn, yêu đến sâu đậm, yêu đến không ai có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia-la-tong-tai/1502657/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.