Chương trước
Chương sau
Đã một tuần trôi qua kể từ khi Trình tổng chuyển chỗ ngồi xuống ban nghiệp vụ, trái với dự đoán của nhiều người, không khí làm việc của ban nghiệp vụ đã dần dần trở lại trạng thái ban đầu. Có điều, kẻ ngốc cũng có thể nhận ra, ban nghiệp vụ có thể vẫn hòa hoãn như xưa, nhưng hai hổ đang ngồi trong phòng kia có hòa hay không lại là chuyện khác. Trước giờ, tuy giám đốc Nhan có phòng riêng, nhưng cửa phòng, thậm chí là cửa kính nhìn ra bên ngoài không bao giờ đóng, một phần để có thể quan sát toàn bộ ban nghiệp vụ, nhưng chủ yếu là vì, Nhan Tiểu Lâm không muốn có sự ngăn cách giữa mình và cấp dưới, “Thật nực cười, trở thành sếp thì sao chứ? Để tự nhốt mình vào một cái “lồng hẹp” à?” Tiểu Lâm vẫn thường nói với Hạo Lâm và Tiểu Mai như vậy. Thế nhưng, từ khi có Trình tổng chuyển vào ngồi cùng, cửa lớn bao giờ cũng đóng kín, cửa kính bao giờ cũng che rèm, tuyệt nhiên không để ai biết trong đó xảy ra chuyện gì. Điều này biến A Linh, tạm thời đảm đương vị trí thư kí trực tiếp của cả Trình tổng lẫn giám đốc Nhan, trở thành “đối tượng được săn đón” nhất công ty, với những câu hỏi trước sau như một: Có thấy gì bất thường xảy ra không? Có thật là giữa hai big boss không xảy ra “chiến tranh” gì chứ?... Vốn đã được rèn giũa thần kinh dưới trướng Nhan Tiểu Lâm, A Linh cảm thấy chuyện này bất quá chỉ như một vết muỗi cắn tạm thời ngứa ngáy một chút nhưng sực nước hoa là có thể dịu đi, nhưng đến lúc bản thân đột nhiên bị Trình chủ tịch “bắt cóc” sau giờ làm đi uống trà chỉ để hỏi chuyện Trình tổng và giám đốc Nhan thì…

- Quá đáng… Em hỏi nghiêm chỉnh đấy. Giữa hai người có xảy ra chuyện gì không?

- Chuyện gì là chuyện gì? – Tiểu Lâm ngấp một ngụm trà, vờ ngây ngô hỏi A Linh, lúc này điệu bộ đang nửa như hùng hổ, nửa như van nài mình tiết lộ “thông tin mật” – Có phải Trình chủ tịch đã vời đến em không?

- Cái này…

- Khỏi phải giấu – Tiểu Lâm phẩy tay – Nếu Trình chủ tịch không nhúng tay vào thì việc gì em phải chạy đến truy hỏi chị chứ?

- Không phải là truy hỏi mà là quan tâm thôi – A Linh chống chế, ai chả biết Trình chủ tịch có mấy khi để chuyện nhỏ lọt vào mắt đâu.

- Vậy thì… không có chuyện gì, được chứ? Việc ai người nấy làm thôi.

- Nhưng…

- Không có chuyện gì là không có chuyện gì – Tiểu Lâm ngắt lời – Phòng đóng cửa là vì anh ta không thích bị người khác nhìn ngó lúc làm việc. Thế thôi. Cả Minh Thành ai chẳng biết điều này.

A Linh nửa tin nửa ngờ nhìn Tiểu Lâm nhưng không dám nói ra, “không thích bị người khác nhìn ngó lúc làm việc” ư? Vậy Lâm Lâm đây có được tính là “người khác” không?

- A Linh – Tiểu Lâm lên tiếng gọi, cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn loạn của A Linh – Chỉ cần em và mọi người tuyệt đối nhớ giữ kín bí mật của chị cho đến khi dự án hợp tác với W&D kết thúc thành công, thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra đâu. Chị hứa đấy.

- Em biết giữ mồm giữ miệng mà – A Linh nhỏ giọng. Cô lặng ngắm nhìn Lâm Lâm lúc này đang nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ bên ngoài, đôi mắt sáng, gương mặt thanh tú nếu chịu khó trang điểm một chút dám chắc đám hoa khôi ở Minh Thành cũng phải nhường nhịn vài phần, nhưng chẳng hiểu sao, một đóa hoa đẹp đang thời kì xuân sắc lại muốn ẩn mình trong bóng tối như vậy? Lại khiến mình có thể hiểu nhầm mà động lòng cơ chứ? Nghĩ đến đây cô chợt đỏ mặt khi nghĩ lại tình huống dở khóc dở cười của bản thân, dốc hết tự tin đứng trước mặt người đó để tỏ tình, rốt cuộc lại nhận được lời từ chối mà mình không ngờ tới nhất. Mải đeo đuổi suy nghĩ riêng, A Linh không để ý Lâm Lâm chợt khe khẽ lẩm bẩm một mình: Trình chủ tịch ư? Chẳng có nhẽ…?!

----.----.------.------

Trong lúc đó, tại tư gia nhà họ Trình:

- Tình hình dự tiến độ dự án W&D vẫn ổn chứ?

- Có thể không tốt được sao khi Chủ tịch đích thân nhúng tay điều cơ số nhân viên giỏi tham gia vào dự án này – Trình Hạo Thiên trả lời giọng điệu không hề che giấu sự hậm hực trong lòng. Cái cậu Tiểu Lâm này quả là có mắt nhìn người. Tuy nói là vì việc tư mà lén điều Thu Mai vốn bị xem là hơi nhút nhát thụ động chắc chỉ thích hợp làm thư kí chỉ đâu đánh đấy sang dự án W&D, nhưng ở vị trí mới Thu Mai cũng đã nhanh chóng bắt nhịp với công việc. Dự án tiến triển ngày một thuận lợi, có lẽ sẽ rút ngắn thời gian được nửa năm so với dự kiến ban đầu. Có điều, việc công vẫn ổn, việc tư không thông. Ngoài một chút biểu hiện ngạc nhiên miễn cưỡng ban đầu, từ lúc chung phòng đến giờ, Tiểu Lâm chẳng hề mảy may để ý đến Hạo Thiên dù chỉ 1 lần, khiến cho kế hoạch gây rối của Hạo Thiên một lần nữa lại có nguy cơ thất bại toàn phần. Cục tức này có 10 dự án W&D cũng không thể gỡ bỏ được.

- Con vẫn bực chuyện đó sao? – Trình chủ tịch đổi giọng – Có cần giận quá đến ngoài công ty cũng phải gọi ta là Trình chủ tịch không?

- Trình chủ tịch, chẳng phải ngài từng nói liên quan đến công việc không niệm tình thân hay sao? – Hạo Thiên chẳng hề thay đổi cách xưng hô, ngoan cố đáp lại.

- Vậy ta không nói đến công việc, ta nói về chuyện riêng được chứ? Con đừng quấy rầy Nhan Tiểu Lâm nữa. Cậu ta sẽ khiến con phải hối hận đấy.

- Cha cũng biết đó là chuyện riêng đúng không? Vậy thì đừng can thiệp vào. Xin thứ lỗi, con no rồi – Hạo Thiên nói xong liền kéo ghế quay người đi thẳng, không để ý đến sau lưng mình Trình chủ tịch đang khẽ nhíu mày.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.