Tiểu Lâm giật mình tỉnh dậy. Tiếng sấm chớp nổi lên cho thấy bên ngoài trời đang đổ mưa rất to. Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ, hình như mình đã thiếp đi khá lâu. Thành phố đã về đêm, chìm trong tiếng mưa, ánh sáng từ những căn hộ trong thành phố đã tắt hết chỉ còn chút ánh sáng le lói của đèn đường, nhưng Hạo Lâm vẫn chưa về, cũng không có tin nhắn – Tiểu Lâm thầm nghĩ khi kiểm tra điện thoại – Hôm nay là “ngày thăm viếng” vậy mà đến giờ này cậu ta vẫn chưa báo địa chỉ cho mình biết. Có nên gọi thử một tiếng không? Cô chần chừ nhớ đến giao hẹn giữa hai người, nhớ đến Hạo Lâm trước khi đi chỉ quay lại dặn một tiếng: Nhớ đừng liên hệ trước, tớ sẽ nhắn cho cậu địa chỉ đến đón. Hai năm rồi. Không, tính cả thời gian trước đây, có lẽ đã được 5 năm, con người có thể si tình đến mức độ nào đây? Tiểu Lâm thở dài, nếu Hạo Lâm có thể quên đi thì tốt, người đó thực sự không nên lưu luyến, thực sự không nên.
King kong… king kong…
Chuông cửa kêu đến lần thứ 3 Tiểu Lâm mới để ý tới, lập cập chạy ra mở cửa. Hạo Thiên hơi sững người khi thấy người mở cửa căn hộ của Hạo Lâm lại là Tiểu Lâm. Trước giờ Hạo Lâm nhất quyết không chịu về nhà, còn có tin đồn đang chung sống với một “cô gái bí ẩn”, không ngờ lại là “cậu nhóc” Nhan Tiểu Lâm. Phớt lờ nét mặt ngạc nhiên của Hạo Thiên, Tiểu Lâm nhanh chóng đỡ lấy Hạo Lâm lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia-kho-tranh/3138879/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.