Đứng trước cửa cục dân chính, hồn phách Cổ Thược khôngvì mặt trời chói chang trên cao mà quay về, nhìn tờ giấy đỏ chói mắt trong tay,không thể tin được chuyện vừa rồi là sự thực.
Mới mười phút trước, cô ký tên mình trong một nhómngười ồn áo, mới năm phút trước, cô bị vô số bàn tay đặt trên ghế, chụp ảnhcùng Chân Lãng.
Nhìn tên mình trên tờ giấy, cô có một loại cảm giáckhóc không ra nước mắt, hai mươi lăm năm, tới hôm nay cô mới hiểu được rõ ràngký tên là phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.
Chân Lãng trong hình, anh tuấn suất khí, đồ tây thanhmảnh. Cô bên cạnh, lôi thôi chật vật, áo phông nhăm nhúm, chỉ sợ đây là dôi vợchồng cọc cạch nhất từ trước đến nay của cục dân chính, bộ dạng cô quá xấu.
“Bẹp!” Cổ Thược giơ tay lên cho mình một cái tát.
Nghĩ cái gì vậy, cô còn nghĩ mình có xinh đẹp haykhông? Còn tính toán mình trong hình có hợp với Chân Lãng hay không, cái cô nênnghĩ là làm thế nào mới có thể giải quyết tờ giấy đỏ này.
“Trên mặt có ruồi nhặng sao?” Giọng nam bình tĩnh bay bêntai cô, tay nhẹ khoác lên vai cô, đè xuống hồn phách đang bay lượn của cô, “Xeở bên trái.”
“Ừ.” Cô vô thức trả lời, còn trừng trừng nhìn giấychứng nhận kết hôn trong tay, ảo tưởng hóa thân thành siêu nhân, phia ra haitia laze thiêu rụi tờ giấy này, coi như không có gì xảy ra là được.
Tiếng cười lanh lảnh vẫn đang quanh quẩn, “Em để quêncái gì rồi.”
Để quên cái gì?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia-de-dang-hoa-giai/2461974/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.