Trích lời Cổ Thược —- cuộc đời luôn luônđặc sắc hơn cả điện ảnh, bởi vì điện ảnh có thể đoán trước, cuộc đời lại khôngthể. Cuộc đời luôn luôn bi thương hơn điện ảnh, bởi vì ngươi có thể xoi mói namchính trên điện ảnh, lại không dám xoi mói người bên cạnh.
Ngồi yên ổn trong xe, Cổ Thược như có tang mất cha mấtmẹ, ôm đứa bé chuẩn bị xuống xe, tang khí đầy đầu, không có một chút cảm giácvui mừng khi về đến nhà.
“Đợi một chút.” Chân Lãng nắm lấy vai cô, “Sạo lại vộivàng như thế?”
“Chuyện gì?” Đôi mắt to mở trong, “Anh còn muốn hôntạm biệt sao?”
“Nếu phu nhân tự giác như vậy, anh thật sự vừa mừngvừa sợ.” Chân Lãng xuống xe đi tới bên cạnh cô, đưa tay mở cửa, “Mời phu nhân…”
Cổ Thược phát hiện kể từ một giây mình hạ bút xuống,nụ cười kia của Chân Lãng chưa từng biến mất, rất có cảm giác sởn gai ốc.
Bây giờ cô chỉ muốn cách Chân Lãng xa xa một chút, nếucó tên lửa đưa cô đến sao hỏa, cô cũng leo lên không chút do dự, chạy trốn màkhông thèm quay đầu.
“Em xác định cứ đi lên như vậy?” Trong ánh mắt ChânLãng có nụ cười thâm trầm, ngón tay chỉ chỉ cái hộp màu hồng trong tay cô, “Sauđó bị mẹ Cổ nhìn thấy?”
Tay Cổ Thược run lên, vội vàng kéo túi áo véc của ChânLãng, không chút nghĩ ngợi nhét vào, “Chúng ta là anh em tốt, phải có nghĩakhí, anh không thể nói ra ngoài.”
“Chuyện lớn như vậy không cho bọn họ biết có vẻ khôngtốt.” Chân Lãng lắc đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia-de-dang-hoa-giai/2461976/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.