“Biết lần này mi cũng về mà.” Huấn luyện viên Chu mởcửa, nhìn thấy người ngoài cửa ông có chút bất ngờ, “Không ngờ mi cũng đến thămlão già này.”
Thả hộp quà vào trong tay huấn luyện viên, “Thầy cảmthấy em sẽ không đến?”
Nhìn thuốc bổ trong tay một chút, vẻ mặt huấn luyệnviên đen xì, “Mi đúng là không làm người khác vui vẻ, ngay cả quà tặng cũngkhông làm người ta thoải mái như nha đầu.”
“Tuổi lớn rồi, uống ít rượu một chút.” Người ngoài cửakhông thèm để ý đến vẻ mặt bí xị của ông, gương mặt lười biếng có chút ý cười,“Thầy có vết thương cũ, không bằng uống chút thuốc bổ, mùa hè mát mùa đông ấm,sang năm sảng khoái.”
“Ầm ĩ muốn chết.” Huấn luyện viên vẫy vẫy tay, “Làmbác sĩ là dạy người, thân thể thầy rất tốt, không cần bồi bổ, sau này khôngđược đem bất kỳ thứ gì như thế này cho thầy, chỉ toàn mắng người.”
Giọng nói hung dữ nhưng trong mắt lại đầy ý cười,nhanh chóng xoay người vào nhà, hai tay ôm chặt hộp quà không chịu buông.
“Em mang theo mấy món ăn thầy thích để nhắm rượu,phiền đại gia ngài cho em một vẻ mặt dễ nhìn một chút.” Tay giấu phía sau lưnglặng lẽ giơ lên trước, vẫy vẫy.
Huấn luyện viên cầm lấy cái túi, vẫn có chút bất mãn,“Chỉ có thức ăn, không có rượu.”
“Không phải hôm nay cô ấy đã mang rượu đến hiếu kínhvới đại gia ngài sao?” Giọng nói trả lời vẫn nhàn nhàn, “Em mang đồ ăn đến,không phải vừa vặn?”
Hai gian phòng đã được nối thông, trải thảm thật dày,găng tay bảo vệ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia-de-dang-hoa-giai/2461970/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.