Tràn ngập đầu óc Cổ Thược đều là những câu nói ấy, khinghe thấy giọng nói tỉnh táo của Chân Lãng, cô chạy đi theo ý thức, chưa từngcó cảm giác làm chuyện xấu, cho đến khi nhảy bổ vào sofa, tim vẫn còn đập thìnhthịch.
Cô hồi hộp cái gì? Không phải cũng chưa cầm vào cái gìsao? Có gì đáng lo đâu.
Vậy tim cô đập vì cái gì?
Chìm người vào trong sofa, cô tức tối đấm vào sofa mấycái, thật buồn bực.
Cô nhắm mắt lại, tràn ngập đầu óc là cảnh tượng vừamới nhìn thấy, cảnh tượng Chân Lãng trần nửa người, cảnh tượng mê hoặc dẫn dụ,mặc kệ cô lắc đầu thế nào cũng không rũ ra được.
Xoa xoa ngón tay, dường như còn có mùi vị lưu lại, CổThược khụt khịt ngửi, dây thần kinh khứu giác căng ra.
Còn hương vị, trộn lẫn giữa mùi rượu và mùi nước hoanam tính nhàn nhạt, lây dính trên người, đặc biệt tỏa ra.
Xem ra hôm nay lại phải đóng quân ở sofa, người nào đóđau thương nghĩ.
Uể oải bò dậy, cô dường như không có sức lực thu dọntàn rượu trên bàn, trong lòng mắng Chân Lãng xấu bụng.
Tích nhiều rượu như vậy cũng không sợ đau dạ dày, cầucho hắn thủng ruột đi!
“Ọc ọc…” Bụng kêu rất rõ ràng, nhắc nhở một sự thật làcô chưa ăn tối, cơm nước trên bàn gần như chưa động tới, phát ra mùi thơm ngàongạt.
Gắp lên một miếng bò nấu nấm đưa vào miệng, trong vịmềm có hương vị ngọt ngào, Cổ Thược hài lòng gật gật đầu.
Mặc dù người kia rất thất đức nhưng tay nghề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia-de-dang-hoa-giai/2461961/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.