Động, lại động, rồi lại động; lui người ra, tay khuakhua, cuộn chăn…
“Rầm!”
“A….”
Người úp mặt trên đất mở đôi mắt mông lung, xoa xoacái đầu đau đớn, hạ giọng rên rỉ.
Đây đã là lần thứ năm trong ngày hôm nay rơi xuống,thêm tám lần của đêm hôm qua, tổng cộng đã là mười ba lần, trên đầu gần như chỗnào cũng u lên một cục.
Cô xoa xoa đầu, ôm chăn lại một lần nữa ngã lên sofa,trong cơn buồn ngủ cô cố gắng hẹn hò với Chu Công lần nữa.
Nhưng ước chừng chưa tới mười phút, một màn bi thảmlại tái diễn lần nữa —- người nào đó rất không yên phận lật người một cái thậtmạnh, nền nhà lại truyền tới một tiếng kêu bực bội.
Lần này, cô đơn giản là không bò dậy nữa, mơ mơ màngmàng giật lấy chăn, đem tất cả chăn thu xuống dưới, hai chân quấn quanh mộtvòng, cuộn thành một vòng ngủ tiếp.
Một bàn tay to đẩy đầu vai của cô, “Nha đầu, lên trênngủ.”
“Không cần…” Người nào đó bị cơn buồn ngủ nhấn chìm màvô thức ú ớ. “Lên rồi lại rơi xuống, ở đây thoải mái hơn.”
Chân Lãng bất đắc dĩ thở dài, “Lên giường ngủ.”
“Ừ.” Giọng nói lười biếng của Cổ Thược kháng cự lại,ngón tay vẫy vẫy, muốn đuổi đi tiếng ong ong bên tai, “Không muốn động đậy.”
Hai tay ôm người đang cuộn tròn cái chăn, Chân Lãngnâng Cổ Thược đã cuộn tròn như tôm lên, hướng về phía phòng ngủ.
Vừa chạm đến giường mềm mại, Cổ Thược thoải mái thởra, trên chiếc gối còn lưu giữ hơi thở nam tính, chăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia-de-dang-hoa-giai/2461959/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.