Lúc này, Cổ cô nương đang nhìn chằm chằm vào con vịtnướng trên bàn thèm nhỏ dãi, bụng kêu òng ọc, nước miếng tứa ra trong miệng, côhung hăng nuốt xuống.
Mang theo nụ cười thỏa mãn, cô vươn tay, hung hăng vồlấy con vịt nướng.
“Xoẹt…” Ngón tay cô rơi vào khoảng không, con vịtnướng màu vàng ươm đứng bên cạnh cái đĩa, vỗ vỗ cái cánh mập ú, nhìn cô cườikhanh khách.
Tiếng cười kia sao lại giống tiếng Chân Lãng như vậy.
“Nha đầu, có đói không a…” Vịt nướng biết nói chuyệnnha, “Có muốn ăn gì không?”
Đói? Cô đương nhiên là đói, thứ cô muốn ăn, chính lànó!
Vịt nướng khanh khách cười, cô còn cảm nhận được cơnrung nhè nhẹ.
Vì sao, nó cười thì cứ cười, nhưng sao phải cười giốngcái tên kia như thế? Đáng ghét!!!
Vịt nướng vẫy cánh, mang theo tiếng cười, vỗ cánh bayđi, rời khỏi tầm nhìn của cô.
Không được đi!
Nó là của cô, cô còn chưa no bụng nha!
“Đừng chạy!” Cô cố gắng chụp lấy, dùng sức nắm lấy cáichân con vịt nướng, sống chết ôm vào lòng.
Vịt nướng phát ra một tiếng rên rỉ khó kìm nén, lùi vềsau tránh né, cô cười rất vui vẻ, liều mạng nắm chặt, hướng về phía cái cắn mộtmiếng thật mạnh.
“Hừ…” Vịt nướng lại bực bội rên lên một tiếng, vỗ vàocánh tay đang nắm chân nó, lùi lùi lại.
“Của tôi!” Cô nắm thật chặt, dùng sức lực như đangliều chết tỉ thí.
“Của cô, của cô, hai mươi năm trước đã là của cô, haimươi năm sau vẫn là của cô, nhưng nếu cô còn không buông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia-de-dang-hoa-giai/2461951/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.