“Anh là đồ sao chổi!”. Vừa mới được mò từ sông lên nêngiọng nói của cô có phần ảnh hưởng, nhưng vẫn căm phẫn phun ra một câu vớingười đang vuốt ve mình, lắc lắc đầu tóc, bọt nước văng tứ tung.
Đúng vậy, đối với cô mà nói, hắn chính là sao chổi,tuyệt đối là như vậy!
“Tự tôi có thể lên, anh nhiều chuyện cái gì?”
Mới vừa rồi, hắn vuốt ve cô trong nước, cô tránh nédây dưa với hắn, kết cục chính là uyên ương nghịch nước, uống phải một hai ngụmnước sông đục ngầu.
“Đừng náo loạn”. Chân Lãng nhíu lông mày một cái, nướccũng đang rơi tí tách, “Lên xe”.
“Lão tử không lên cái xe tồi tàn của ngươi!” Cổ Thượcgiận dữ rống lên.
Cô không chút suy nghĩ nói ra sự tức tối trong lòng,đáng tiếc, nếu như biết ngày hôm sau phải đem chính mình ra trả giá thật thảmcho hai chữ tức tối này, cô nhất định sẽ rất hạnh phúc được bóp cổ chính mình.
(Đám người vây quanh, đủ loại thanh âm hỗn hợp vanglên bên tai…
“Ai, tuổi còn nhỏ đừng suy nghĩ không thông a, dù saotính mạng cũng là quan trọng nhất”.
“Đúng vậy, đúng vậy, mạng của mình là quan trọng nhất,không thể lấy mạng ra đùa giỡn”.
“Tuổi trẻ nông nông nổi nổi, đường đời còn dài nha…”
Một đám người vây quanh, nhìn thì như có lòng tốtkhuyên giải, thực ra là đang lên án hai người bọn họ, Cổ Thược muốn lên xe, lạibởi vì đám người tầng tầng lớp mà căn bản không tìm được xe của mình ở đâu.
Gió, từ bờ sông thổi đến, lạnh đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia-de-dang-hoa-giai/2461949/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.