Trích lời Cổ Thược —- “Qua cùng thuyềnphải tu mười năm, nếu sớm biết phải đi cùng anh, tôi đây thà nhảy sông tự vẫn!”
“Anh…” Môi bị người ta hôn tê tê dại dại, nói chuyệncũng có chút khó khăn, “Có ý gì?”
Đầu lưỡi Chân Lãng lướt qua môi, mềm mềm như nước làmcho lòng cô lại không khỏi trùng xuống.
Miệng thật nóng, còn có chút đau, mềm mềm, cô liếm vàicái mới có lại cảm giác, rồi lại nhớ tới nơi vừa bị Chân Lãng cắn.
Dùng mu bàn tay lau lau, chỉ cảm thấy đau hơn. Tay nắmchặt vỏ dưa hấu, cô chỉ muốn đập một cái thật mạnh vào gương mặt đang dươngdương tự đắc kia.
“Cô cảm thấy tôi có ý gì?” Hắn cười xấu xa, đầu lưỡidừng trên môi giống như đang tìm kiếm dư vị.
Cô cảm thấy?
Đả kích cô? Cười nhạo cô? Trêu chọc cô? Hay giống nhưtrước kia, khuấy đảo lên để xem trò vui?
Nhất định là như vậy!!!
Sức lực toàn thân dồn vào lòng bàn tay, ánh mắt CổThược dừng trên mặt hắn.
Vỏ dưa hấu trong tay suýt chút nữa xoay tròn bắn rangoài.
“Thế nào? Không dám tiếp tục đấu với tôi nữa?” Một câunói của Chân Lãng làm cô vốn định ném vỏ dưa hấu ra phải dứt khoát dừng tay.
Biết rồi, hắn muốn thấy mình thất thố sau đó cười nhạomình.
“Ai nói?” Cắn cắn môi, Cổ Thược không chút do dự đặtvỏ dưa xuống, một cánh tay vòng lên cổ hắn, áp thật mạnh tới.
Cô cắn môi hắn, hận không thể cắn rớt đôi môi xinh đẹpđó xuống.
Dám xem thường cô?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia-de-dang-hoa-giai/2461948/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.