Nắng hạ trải dài trên mái tóc hoe, phảng phất hương cỏ ngào ngạt, lan tỏa vào không khí. Cái chói chang hắt lên tấm gương, phản chiếu hình bóng ai cao lớn.
Ngự Phong ngắm mình trong gương, đắm chìm vào những mơ tưởng ảo vọng. Nụ cười của anh rạng rỡ hơn vầng quang, nhịp chân của anh uyển chuyển hơn cả sương gió. Đôi môi khẽ chạm vào nhau, phát ra âm thanh nhẹ nhàng, trong trẻo. Hơi thở anh quyện vào làn gió, tạo nên giai điệu du dương, tựa cánh hồ điệp lướt trên mi hồng
(11)
Anh đã đứng đứng suốt cả tiếng đồng hồ trước gương, miệng ngân nga khúc hát tuổi xuân xanh, tay thao tác chọn lựa từ áo này sang quần nọ.
"Có nên đổi mùi dầu gội khác không nhỉ? Đúng là Kỷ Kỷ rất thích cái hương thơm áp bức này nhưng dẫu sao em cũng vừa trở về từ trại giam. Tốt nhất nên chọn một mùi gì đó nhẹ nhàng và lãng mạn!" (1
Chọn được bộ đồ ưng ý, anh "bay" vào nhà tắm ngay, tránh lỡ việc lớn.
Tần Cao Tuấn đập mạnh cọc tiền xuống bàn hiệu trưởng, đôi mắt nghiêm nghị, như thể chẳng có chỗ cho thứ gọi là cảm xúc:
Đưa tôi tấm bằng tốt nghiệp cấp ba của Vương Khắc Kỷ! Chuyện này... - hiệu trưởng lúng túng. Chê ít sao? Vậy chừng này! - ông vứt thêm một cọc tiền tươi lên bàn. Anh à... Vẫn chưa đủ? - ông cầm tấm chi phiếu, đặt bút kiên quyết kí tên. À, vâng vâng! Của ông đây! - hiệu trưởng nhanh chóng lấy trong ngăn tủ thứ mà ông trùm yêu cầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-truong-la-mot-sach-o-nha-la-xa-hoi-den/3648071/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.