Khắc Kỷ nằm trên giường, dạ dày quặn thắt từng hồi liên tục. Cơn buồn nôn ập đến như đợt sóng cuộn trào, đánh úp từ trong thằm sâu cơ thể. "Cơ thể tôi bị nội thương nặng quá!" Cậu cắn răng chịu đựng, đôi mắt bị cái đáng sợ của ngục tù quấn lấy, lịm đi trong cơn mệt mỏi triền miên.
Tiếng gõ cửa vang lên dồn dập, dường như muốn phá vỡ không gian ngột ngạt trong căn phòng tối, kéo Khắc Kỷ khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn vây quanh. Qua khe hở nhỏ dưới cánh cửa sắt, một khay cơm lạnh lẽo được đẩy vào.
Ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn lập lòe soi mờ lên bề mặt khay. Dù cho có bị sự mệt mỏi trùm lên tấm thân, cơn đau đớn dày vò từng giây phút, Khắc Kỷ vẫn không bao giờ từ bỏ sự cảnh giác vốn đã trở thành bản năng. Cậu không lao đến ăn ngay, mặc cho mớ thức ăn trong dạ dày, tất cả đều đã vừa bị tống ra ngoài qua đường họng.
Vương Khắc Kỷ chậm rãi ngồi dậy, đôi mắt sắc bén lướt qua khay cơm. Một cảm giác bất an mơ hồ dâng lên, khiến cậu càng thận trọng hơn.
Ánh mắt cậu dừng lại trên những hạt cơm, một sự thay đổi nhỏ bé mà ai khác có lẽ sẽ bỏ qua. Mùi hương phảng phất, trong hơi ẩm mốc, không giống với những thứ đồ thông thường. Nó thoang thoảng một mùi gì đó... quen thuộc nhưng lạ lẫm, một thứ khiến trí óc Khắc Kỷ lập tức dấy lên cảnh giác. "Có gì đó không đúng..."
Cậu đưa tay chạm nhẹ vào đĩa cơm, ngón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-truong-la-mot-sach-o-nha-la-xa-hoi-den/3648069/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.