Viên công an xuống xe, mở cửa cho Khắc Kỷ, nhưng trước khi bước ra, Khắc Kỷ quay đầu nhìn ông một lần nữa, ánh mắt sắc lạnh nhưng vẫn rất tự tin.
- Chú à, đừng quên một điều... Trong trò chơi này, không phải ai tỏ ra mạnh mẽ nhất sẽ thắng, mà là người kiên nhẫn nhất.
Viên công an nhìn theo Khắc Kỷ bị dẫn đi, đôi mắt lộ vẻ suy tư. Cậu nhóc này không phải kẻ dễ bị khuất phục. Trò chơi thực sự có lẽ chỉ mới bắt đầu...
Viên cai ngục thận trọng dần cậu qua dãy hành lang tối tăm. Hai bên hành lang, tiếng la khóc, oán than của các tù nhân vọng ra từ sau song sắt, tạo nên một âm thanh như tiếng vọng của những linh hồn bị giam cầm. Tất cả đều tiều tụy, nhớp nháp, phát ra âm thanh như những xác sống vô hồn chỉ chực chờ con mồi.
Tiếng chìa khóa leng keng bên hông ông ta thu hút sự chú ý của bọn tù nhân đói khát. Chúng đăm đăm vào cái thứ đang lắc lư kia, đôi mắt trũng sâu như thể bị chất thôi miên dẫn dụ.
Căn phòng tạm giam của Khắc Kỷ hiện lên qua cánh cửa sắt nặng nề, ánh sáng mờ ảo của trại giam chỉ làm nổi bật lên sự u ám. Nó nhỏ hẹp, chỉ đủ chỗ cho một chiếc giường đơn và một cái bàn gỗ cũ kỹ.
Cai ngục tra chìa vào cái ổ cũ kỹ và đã xỉn màu và hao mòn theo thời gian. Âm thanh lạch cạch nặng trịch vang lên, kéo theo bầu không khí cũng chùng xuống.
*cót két* Ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-truong-la-mot-sach-o-nha-la-xa-hoi-den/3648068/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.