Chương trước
Chương sau
Tiểu Manh Manh ở nhà Huỳnh Nam Anh cũng được xem như là thân thuộc. Cậu ở đây từ năm lên sáu tuổi cho đến hiện tại, thậm chí...số lần cậu ở đây còn nhiều hơn ở nhà.

Thật ra, không phải cha mẹ Manh Manh ghét bỏ hay không yêu thương gì cậu. Mà trái lại, cha mẹ cậu còn cưng cậu như cưng trứng. Vừa gặp con trai đã cưng cưng nựng nựng như thể gặp phải báu vật.

Nhưng mẹ của Manh Manh là diễn viên biểu diễn đàn piano nổi tiếng. Quanh năm đều sang nước ngoài biểu diễn, cha của cậu cũng thuận tiện đi công tác theo vợ. Để đứa nhỏ ở nhà cho bảo mẫu chăm.

Thật ra họ cũng muốn mang con trai theo, nhưng con trai lại không thích sang nước ngoài. Hết cách, họ đành phải để Manh Manh ở nhà.

Nhưng một thời gian sau, Manh Manh sau khi có Huỳnh Nam Anh chơi cùng liền giở chứng muốn đến nhà của ăn cơm rồi chơi cùng. Có lẽ bé cũng cô đơn, cho nên muốn có thêm người chơi.

Sau này Tiểu Bao Bao tức là cha của Huỳnh Nam Anh thấy Tiểu Manh Manh đang yêu liền nhận cậu ở lại đây, ngày ngày chăm sóc con trai cùng Manh Manh đến khi ba mẹ Manh Manh về nước thì trả con cho bọn họ, bọn họ đi công tác thì gửi con sang đây.

Lớn dần, Manh Manh cũng học được xem như con trai trong nhà. Được ba Bao Bao yêu thương, cha Tĩnh Khang quan tâm còn được Huỳnh Nam Anh cưng chiều. Tình cảm hai nhà dần tốt lên.

Tạ Tĩnh Khang cùng Tiểu Bao Bao hôm nay ra ngoài ăn tối. Trước khi đi ba Bao Bao còn gõ cửa dặn dò hai đứa.

" Mầm Cây, Manh Manh. Ba ba đã nấu cơm rồi. Hôm nay cha đưa ba đi ra ngoài ăn vặt. Ngày mai sẽ đi biển nên không về nhà đâu. Hai đứa ở nhà ngoan ngoan nhé! Yêu hai đứa"

Tiểu Manh Manh mở cửa, chạy ra ôm Tiểu Bao Bao. Xem chừng cả hai rất thân thiết, cậu cọ cọ vào má của Bao Bao rồi vui vẻ nói.

" Ba ngốc cùng cha đi chơi nhé. Con yêu hai người"

" Ba và cha đi cẩn thận"

Hai đứa nhóc tiễn hai người lớn ra cửa. Sau đó Huỳnh Nam Anh khoát vai Manh Manh nháy mắt với cậu nói.

" Hôm nay chúng ta mặc sức làm loạn nhỉ?"

Tiểu Manh Manh cười gian, gật đầu.

Sau đó hai người chạy vào trong nhà, mở tủ lạnh. Lấy hết số kem từ trong tủ mà cha Khang mua cho ba ba ra, tiếp đến lại mở máy tivi chơi game, sau đó lại chạy vào nhà bếp lấy hết bánh kẹo ăn vặt ra vừa chơi game vừa ăn uống.

Chơi game chán rồi lại chạy ra vườn, giữa trời tối mở hết tất cả các đèn vườn cùng hệ thống tưới cây lên. Sau đó nghịch nước.

Nghịch nước chán rồi thì lại chuyển sang xem phim ma cùng ăn vặt. Làm loạn hết cả một buổi tối thì cả căn nhà như bãi chiến trường. Cả hai nhìn đống bữa bộn do mình tạo nên, hai khóe môi cũng giật giật.

Huỳnh Nam Anh hỏi.

" Có khi nào ngày mai người giúp việc sẽ mắng chúng ta không ?"

" Cũng có thể lắm..."

Hai người nhìn nhau, sau đó thở dài... Rồi lại nở một nụ cười tươi, nắm tay nhau chạy lên cầu thang, vừa chạy vừa nói.

"Mặc kệ đi, ngày mai rồi tính"

Buổi tối mười giờ, trên chiếc giường rộng lớn, Huỳnh Nam Anh cùng Tiểu Manh Manh cùng nằm trên một chiếc giường. Cậu được hắn ôm trong lòng, cả hai cảm nhận hơi ấm của nhau.

Tiểu Manh Manh còn chưa làm gì đã thấy vật ở dưới thân của Huỳnh Nam Anh cương cứng cạ vào đùi mình. Cậu đánh vào ngực hắn mắng.

" Đã ai làm gì đâu mà thằng em của cậu lại cương lên vậy?"

Huỳnh Nam Anh cười khổ, hôn lên mái tóc cậu đáp.

" Còn không phải do đang nằm chung với cậu sau? Nằm với cục cưng không lẽ không được cương cứng"

Tiểu Manh Manh xoa má cậu, hỏi nhỏ.

" Có thể chịu đựng được không?"

Huỳnh Nam Anh nhắm mắt thở dài, tâm tịnh đáp.

" Dù sao cũng chỉ còn một năm nữa là đủ mười tám tuổi. Lúc đó làm cũng không muộn"

Nhìn hai người bọn họ ở cạnh nhau thời gian dài như vậy thật ra cũng rất có nguyên tắc. Bọn họ không muốn người lớn lo lắng, cho nên đã hứa với nhau đủ mười tám tuổi mới phát sinh quan hệ tình dục.

Cho nên tình hình là nếu Manh Manh hứng tình, Huỳnh Nam Anh sẽ dùng tay giải quyết cho cậu.

Còn nếu Huỳnh Nam Anh hứng tình, thì anh tự vào toilet giải quyết. Bởi vì lí do rất đơn giản, cái của anh quá to Tiểu Manh Manh làm lâu sẽ mỏi tay.

Cậu hôn anh, dùng bàn tay mình chạm vào hạ bộ của Huỳnh Nam Anh. Nhẹ giọng nói.

" Đợi một năm nữa thôi, tớ nhất định sẽ làm công. Nhất định sẽ đè cậu"

Huỳnh Nam Anh bắt lấy bàn tay hư hỏng kia, hôn lên mái tóc Tiểu Manh Manh một cái. Sau đó đứng lên.

" Muốn đè tớ thì hãy mạnh hơn tớ đi, hơn nữa khi nào cao hơn tớ thì hãy làm công"

Sau đó anh mỉm cười đi vào toilet đóng cửa lại, bắt đầu chiến đấu cùng bàn tay phải. Tiểu Manh Manh ở ngoài này nói vọng vào.

" Đồ gấu bự đáng ghét. Tớ nhất định sẽ làm công, tớ nhất định sẽ đè làm cậu đến chết. Tớ thề đó!"

Nhưng mà... Tiểu Manh Manh cũng mơ đẹp quá rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.