" Ái! Đau! Đau! Đau mà Nam Anh"
Tiếng kêu la đau đớn vang vọng khắp một căn biệt thự khiến cho ba ba và cha của Huỳnh Nam Anh lần lượt là Tiểu Bao Bao cùng Tạ Tĩnh Khang đều giật mình.
Tiểu Bao Bao ngồi dậy, ánh mắt có vẻ hốt hoảng nói.
" Mầm Cây...Mầm Cây lại ăn hiếp Manh Manh rồi"
Sau đó, anh định vội chạy lên khuyên ngăn nhưng Tạ Tĩnh Khang đã vội kéo anh lại đáp.
" Chuyện thường ngày mà, vợ ngốc...em để ý làm gì. Mầm Cây rất thương Manh Manh, con trai sẽ không làm thằng bé đâu"
" Ồ!"
Tiểu Bao Bao như ngộ ra điều gì đó, tiếp tục ngồi xuống bóc vỏ hạt đậu rang cho vào miệng. Tạ Tĩnh Khang thuận tay hôn lên trán anh một cái, lòng cảm thán.
" Nhiều năm như vậy vợ ngốc vẫn đáng yêu như ngày nào"
Mà trên phòng của Huỳnh Nam Anh, tiếng kêu la vẫn vang lên không ngừng.
" Mầm Cây, tớ sai rồi. Tớ sai thật rồi mà"
" Mầm Cây! Tớ đau quá!"
" Mẹ khiếp thằng chó bự này. Cậu bị điên à"
" Ái...ái...đau quá. Tớ sai rồi, lần sau tớ không đánh nhau nữa"
Tiếng kêu la thảm thiết vang lên, kèm vào đó là vài giọt nước mắt lăn trên mặt vì đau đớn. Huỳnh Nam Anh cảm thấy đã đủ liền buông đôi bàn tay đang bóp chặt lấy bàn chân bên phải của Tiểu Manh Manh ra.
" Nào! Đánh nhau rất đau, cậu nói chân cũng đau nên tớ mát xa chân cho cậu mà"
Tiểu Manh Manh nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-truoc-mat-ban-trai-lien-bien-thanh-cun-ngoan/3442466/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.