Viên Viên không ngờ Sở Tu sẽ trả thù cô ta thô bạo như vậy. Cô ta lảo đảo té ngã trên mặt đất, bị cái tay kia bắt được. Trong nháy mắt kia cô ta mới biết được cái gì gọi là tuyệt vọng.
“Cứu tôi! Cứu tôi! Tôi không muốn chết…… Tôi không muốn chết!”
Đáng tiếc khi cô ta bị bắt, không có ai có dũng khí như Sở Tu, sẽ lao tới cứu cô ta. Viên Viên gắt gao cào mặt đất, nhưng sức lực như thế sao có thể so sánh được với người khổng lồ đây?
Người khổng lồ dễ như trở bàn tay đã bắt được cô ta, kéo ra bên ngoài.
Toàn bộ trong sơn động đều quanh quẩn giọng nói tê tâm liệt phế của Viên Viên: “Tôi không muốn chết mà! Tôi muốn sống…… Tôi muốn sống tiếp……”
“Những người khác đều không muốn sống tiếp à?” Sở Tu mặt không biểu tình, cô không sợ trò chơi khó, bởi vì yêu cầu cao, cũng sẽ có một đường sống, chỉ sợ loại đồng đội heo ở sau lưng hại người.
Không phải cố ý?
Nếu như không phải Sở Tu liều mình đi cứu, thì hiện tại Đỗ Điềm Điềm đã chết, xin lỗi có tác dụng gì không? Chỏ cần nói không phải cố ý là xong sao? Một mạng người thì lấy cái gì mà trả hả!!!?
Đại khái là Sở Tu quá tàn nhẫn, hai người khia trong khoảng thời gian ngắn cũng không nói gì, cuối cùng là Đại Thành nói một câu: “Đây chính là một cái mạng người mà……”
“Vậy mạng của Đỗ Điềm Điềm không được gọi là mạng người hả?” Trần Thiên Lâm cũng hồi hồn, châm chọc nói: “Chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-trong-game-chay-tron-lam-lao-dai/1062139/chuong-27.html