Chương trước
Chương sau
Hôm nay là đêm thứ tư, rất có khả năng là 84 tiếng, nếu như phân nhóm thì vừa khéo mỗi nhóm gác đêm 21 tiếng.
Nhưng mà 21 tiếng đã gần bằng một ngày, nếu như canh gác một lần lâu như vậy, khẳng định sẽ không chịu nổi, không bằng cứ cách 10 tiếng lại đổi một lần.
Nhóm thứ nhất là Trần Thiên Lâm và Đỗ Điềm Điềm, mới vừa vào đêm là lúc tốt nhất, lúc này mọi người đều còn có tinh thần, cũng không buồn ngủ lắm, phân chia như thế là bởi vì nơi đây là của nhóm người Sở Tu bọn họ, Đỗ Điềm Điềm lại là thể chất tương đối yếu, chiếu cố cô ấy để cô ấy canh gác 10 tiếng đầu tiên.
Những người khác cũng thật sự không buồn ngủ gì, ở cùng một chỗ nhưng cũng không thân nhau, cũng không có gì để nói, nên một mình Sở Tu ngồi trong một góc, lấy thịt khô xé thành từng miếng một.
Cô nhìn thấy cô gái cao gầy ngồi trong một góc cách đó không xa, ngẫm nghĩ một chút, sau đó lại gần cô ấy, đưa cho cô ấy một miếng thịt: “Tôi thấy cô hình như là chưa được ăn no.”
Cô ấy không trả lời, giương mắt nhìn Sở Tu, biểu tình có chút chết lặng cứng đờ, một lát sau mới chậm rãi vươn tay: “Cảm ơn.”
Sở Tu quay đầu rót cho cô ấy một chén nước ấm, để cô ấy uống, lúc cô ấy cúi đầu, liền lộ ra vô số vết bầm tím và dấu vết khác trên cổ.
Cô ấy tựa hồ ý thức được điểm này, theo bản năng vươn tay lôi kéo vạt áo, Sở Tu không nói chuyện, sau khi đem thức ăn cho cô ấy xong, lập tức về một góc thuộc về chính mình, mở dù để nhảy bên cạnh ra, chui vào đi ngủ.
Cô là nhóm thứ ba gác đêm, trước khi gác đêm đương nhiên phải nghỉ ngơi cho tốt, đến lúc đó mới có thể bảo trì lực chú ý.
Sở Tu đại khái ngủ năm sáu tiếng đồng hồ, sau đó tỉnh lại, buổi tối thật sự có hơi lạnh, tuy rằng trong sơn động vẫn luôn có lửa, nhưng lúc ngủ vẫn là có thể cảm giác được một ít hơi lạnh.
Cô lại đắp một tấm da lông trên người, nhìn thấy chủi sắp cháy hết, nên nhặt một ít khúc gỗ ném vào.
Trần Thiên Lâm thấy cô đã tỉnh, liền thò qua nói: “Cái bẫy rập kia của chúng ta, đã có dã thú rơi vào!”
Nhưng nghe giọng anh ta không giống như đang vui sướng, Sở Tu có chút nghi hoặc.
Trần Thiên Lâm sắp hói đầu nói: “Dã thú rơi vào trong quả nhiên lập tức bị cây trúc đâm chết, nhưng những dã thú khác bị mùi máu tươi hấp dẫn, cũng lại đây. Cái hố mà chúng ta đào vốn dĩ không sâu lắm, ngã xuống vài con đã phủ kín một tầng rồi. Đến lúc những dã thú khác lại ngã xuống thì chúng sẽ không hề bị thương, còn có thể ăn luôn những con đã chết……”
Sở Tu đã có thể tưởng tượng đến cảnh tượng đó, nói thật thì nếu mấy người này không lại đây, buổi tối hôm nay cô phải bắt đầu săn thú, nhưng mà bọn họ lại ở cạnh, Sở Tu không muốn mạo hiểm.
Bởi vì nhóm người bọn họ không phải là đồng đội có thể dễ dàng tin tưởng được, ngược lại là rất có khả năng họ sẽ đâm một đao sau lưng mình, Sở Tu hiện tại chỉ hy vọng ngày mai bọn họ nhanh chóng rời khỏi đây, nếu không thì sẽ không đủ thời gian.
Sở Tu cảm thấy rất phiền phức, dẫm lên hòn đá nhìn ra bên ngoài, quả nhiên nhìn thấy bên trong bẫy rập cách cửa không xa đã lung tung rối loạn, nhưng mà ngày mai đi ra ngoài kéo ra, hẳn là có tìm được một ít thứ có thể ăn.
Bởi vì dã thú không giống con người, có hai tay linh hoạt, cho nên không thể lấy thi thể ở phía dưới ra để ăn.
Có mấy người nhóm Đại Thành không ngủ, thấy thế cũng đi qua hỏi: “Thế nào rồi, thu hoạch ra sao?”
“Không biết có đủ ăn không nữa.” Trần Thiên Lâm haha một cái, sau đó nói: “Thời gian còn chưa tới đâu, các người tiếp tục ngủ đi.”
Nhóm thứ hai gác đêm chính là cái người đàn ông bỉ ổi với Viên Viên, lúc này đã qua 10 tiếng, Sở Tu cũng không muốn ăn cơm, nằm trong ổ chăn gặm thịt khô.
Tuy rằng không có vị mặn, cũng không có đầy đủ điều kiện ướp để phơi khô, hơn nữa phơi hơi lâu, có hơi cứng, dù sao thì cũng không có kỹ thuật gì.
Nhưng mà dùng răng để cắn vẫn là không thành vấn đề. Cô gặm một miếng thịt khô, ngây ngốc nghĩ xem tiếp theo nên làm gì? Thời gian trôi qua rất nhanh.
Thẳng cho đến khi trong sơn động vang lên một âm thanh rất kỳ quái, Sở Tu mới đầu còn chưa phản ứng kịp, theo bản năng bò dậy, muốn nhìn xem sao lại thế này, duỗi đầu ra thì thấy được một khối trắng nõn.
Cô sửng sốt một lát, lại chậm rãi rụt đầu trở về, thật sự là không thể hiểu nổi, đã ở trong hoàn cảnh này rồi, thế mà còn có người có tâm tư làm loại chuyện này.
Sau đó suy nghĩ lại, có lẽ có nhiều người suy nghĩ khác cô, khi cô gặp phải loại hoàn cảnh này, phản ứng đầu tiên chính là nỗ lực nghĩ cách sống sót, đúng là sẽ có một số người muốn hưởng lạc (hưởng thú vui vật chất tầm thường, không lành mạnh) trong lúc đó.
Chúng ta không thể đi chỉ trích ý tưởng của người khác, nhưng đồng thời, cũng không ai có thể làm Sở Tu cảm thấy ghê tởm, nhưng mà trong sơn động còn có nhiều người như vậy, bọn họ lại dám quang minh chính đại……
Người ta khi làm chuyện đó, còn biết lén lút tìm nơi kín đáo.
Sở Tu kỳ thật cũng không phải cái là loại người cổ hủ, chỉ là nhịn không được sẽ nhớ đến cô gái Tiểu Thi với ánh mắt chết lặng và vết thương trên người.
Lại đi nhìn qua Viên Viên với gả đàn ông bỉ ổi kia, trong lòng liền dâng lên một loại cảm giác chán ghét.
Cô trở mình che đậy lỗ tai lại, để không nghe được âm thanh bên ngoài, còn chưa yên ổn được bao lâu, đột nhiên nghe được một tiếng hét thảm.
Sở Tu theo bản năng bò dậy, liền thấy tảng đá chặn cửa đột nhiên vỡ tan, cánh cửa gỗ cũng không thể chống đỡ nổi nữa, một bàn tay to quen thuộc đang bắt lấy người đàn ông bỉ ổi kia.
Hai người bọn họ ở gần cửa động, bởi vậy vào lúc phát sinh sự cố, cũng trở thành người xui xẻo đầu tiên.
Thét chói tai chính là Viên Viên, cô ta nhặt quần áo trên mặt đất che thân thể của mình lại, một bên thét chói tai một bên chạy vào bên trong m, Sở Tu phản ứng nhanh nhất: “Vào trong! Nhanh lên! Tất cả vào tận cùng bên trong sơn động trốn đi!”
Vài người một tổ ong mà hướng trong dũng đi, Sở Tu đi ngang qua còn dẫm một chân Trần Thiên Lâm, mang nút bịt tai Trần Thiên Lâm té ngã lộn nhào: “Mẹ ơi! Ôi mẹ ơi! Sao đột nhiên lại như vậy!”
“Anh hỏi tôi, làm sao mà tôi biết được.” Sở Tu lớn tiếng nói: “Trong sơn động có chỗ ngoặt, nó với không tới tận cùng bên trong đâu! Trốn kĩ, không được cử động!”
Vốn dĩ sơn động vốn cũng không rộng lớn, trốn hai ba người thì không có vấn đề, nhưng người một nhiều, sẽ phải chen chúc, lúc này cũng không ai quản Viên Viên đang chật vật, dù sao thì không có cái gì quan trọng bằng mạng sống.
Mỗi người đều muốn vào tận cùng bên trong, bởi vì cách người khổng lồ kia càng xa thì càng an toàn.
Sở Tu không có thời gian nghĩ xem lúc này đây quái vật kia sao lại thông minh hơn, trực tiếp đập vỡ cục đá ở cửa, bởi vì nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng.
Đứng phía trong cùng chính là Tiểu Thi với hai người đàn ông kia, kế tiếp là Sở Tu, Trần Thiên Lâm, bên ngoài cùng là Đỗ Điềm Điềm với Viên Viên, Đỗ Điềm Điềm chạy chậm nhất, Viên Viên thì cách xa nhất, vì thế hai cô gái trở thành hai người nguy hiểm nhất.
Nhưng lúc này, ngay cả tình nhân của Viên Viên, cũng sẽ không nhường lại vị trí của mình cho cô ta, rốt cuộc đối với bọn họ mà nói, quan trọng nhất chính là sống sót, chỉ cần sống sót, về sau muốn tìm dạng bạn gái gì mà không có.
Viên Viên chỉ có thể ôm chặt quần áo trước người, nhìn tay người khổng lồ nghiền nát mọi thứ trong sơn động, rồi duỗi tay về phía bọn họ bên này.
Đây là một chỗ ngoặt rất nhỏ, rất khó để bọn họ trốn trong này.
Không ai nghĩ đến kết cục của người đàn ông bị bắt đi, chỉ là cố gáng nép sát vào trong, muốn cách cái tay kia càng xa càng tốt.
Viên Viên đã bị dọa cho choáng váng rồi, dù sao thì cô ta là người tận mắt nhìn thấy người đàn ông kia bị bắt ra ngoài, thậm chí vào lúc người đàn ông bị bắt đi, hai người bọn họ đang dựa rất gần nhau, nếu mà kém may mắn một chút thì cả hai người đã bắt.
Cô ta khóc lóc thảm thiết, thở hổn hển, theo bản năng muốn tìm người cầu cứu, nhưng lại không dám nhúc nhích, cũng không dám nói chuyện.
Cái tay của quái vật đã duỗi tới chỗ ngoặt, Sở Tu nhìn thấy vẫn còn một khoảng cách, hơi chút thở phào nhẹ nhõm một hơi, hẳn là với không tới, bọn họ tạm thời vẫn là an toàn.
Nếu cơ thể của con quái vật này cũng khổng lồ thì như thế nào? Chiều dài cánh tay vẫn có hạn, dù sao hang động cũng tương đối dài, dài hơn nhiều so với hang động mà cô ở lần trước.
Nhưng mà Viên Viên lại giống như dọa điên rồi, mắt thấy bàn tay khổng lồ kia cách chính mình rất gần, cô ta đột nhiên đẩy Đỗ Điềm Điềm ở bên cạnh ra ngoài, vừa đẩy vừa kêu: “Rất xin lỗi, tôi không muốn chết đâu, hu hu hu!”
Đỗ Điềm Điềm lúc ấy đã ngơ ngác, loạng choạng ngã xuống đất, bị bàn tay khổng lồ tóm lấy.
Sở Tu tức giận bật cười vào lúc đó, thật sự cô chưa từng gặp qua đồng đội heo như vậy, ngu ngốc đến cùng cực, cô nắm lấy trường mâu dựng ven tường, đó là ban ngày vừa mới làm xong, đích thân Đỗ Điềm Điềm mài giũa, mặt trên còn thoa một ít độc rắn, là thứ mà Sở Tu có được ngay từ đầu.
Sở Tu nắm lấy trường mâu, một chân đá văng Viên Viên với Trần Thiên Lâm trước mặt ra, rồi bổ nhào về phía trước, một đầu trường mâu đâm vào cái tay đang bắt Đỗ Điềm Điềm.
Cô cũng không biết có hiệu quả hay không, nhưng vẫn nên cố gắng một chút, vừa lúc này ta quái vật đang bắt lấy Đỗ Điềm Điềm, không rảnh đi làm tổn thương người khác, đây là cơ hội của cô, cũng là cơ hội duy nhất của Đỗ Điềm Điềm.
Sở Tu cũng không biết may mắn gì, một mâu đã đâm đi, tình cờ lại đâm vào móng tay người khổng lồ móng tay, tuy rằng tạo thành tổn thương không nhiều, nhưng mà thật sự đau.
Rốt cuộc thì tay đứt ruột xót.
Cô nghe thấy một tiếng rầm rú tức giận, thế nhưng ngay sau đó cái tay kia lại buông lỏng ra, Sở Tu nắm chặt lấy Đỗ Điềm Điềm, cái gì cũng mặc kệ quay đầu chạy trở về.
Quả nhiên, cái tay kia giống như phát điên chụp đánh, làm cho toàn bộ sơn động chấn động, đá vụn rào rạt rơi xuống, ngay sau đó nó điên cuồng duỗi tay về phía trước, ý đồ bắt lấy con mồi đã chạy thoát.
Sở Tu một phen nhét Đỗ Điềm Điềm vào trong đám người, ngay sau đó nắm lấy tóc Viên Viên.
Viên Viên khóc lóc thảm thiết, liên tục nói: “Tôi xin lỗi…… Tôi xin lỗi mà…… Tôi chỉ là muốn sống tiếp thôi…… Tôi không phải cố ý, tôi chỉ là quá sợ hãi……”
Hai người đàn ông kia chắc là cũng có một chân với Viên Viên, thấy tình thế không ổn nhanh chóng trấn an Sở Tu: “Viên Viên lá gan quá nhỏ, phỏng chừng là thật sự sợ hãi, cô đừng nóng giận, có gì thì từ từ nói.”
“Hai người không sợ cô ta sẽ đẩy sau lưng hai người hả?” Sở Tu cười lạnh một chút: “Con người của tôi kỳ thật rất dễ nói chuyện, cô ta đẩy Điềm Điềm một cái, thì tôi cũng đẩy cô ta một cái là được.”
Sau đó cô đẩy Viên Viên ra ngoài: “Được rồi đó, cô đã trả xong.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.