Không có công cụ rất khó khăn, bàn tay Sở Tu đều đã đỏ bừng, khó khăn lắm mới có thể lột hết da rắn ra, bởi vì không có dao nên chỉ có thể xé thịt thành từng miếng một, như vậy thì lúc phơi khô có thể dễ dàng loại bỏ hơi nước, còn có thể dự trữ một khoảng thời gian.
Nếu như có muối thì tốt rồi, dùng muối ướp một chút, sẽ làm giảm đi rất nhiều khả năng bị thối rửa.
Sở Tu xử lý rất lâu, sau đó dùng đất che lại những bộ phận không thể ăn, che dấu mùi, điều này rất quan trọng, bởi rất nhiều dã thú đều có thói quen tuần tra lãnh thổ của nó, sau đó lấy nước tiểu để đánh dấu, cảnh cáo những dã thú khác không được phép xâm lấn lãnh địa của nó.
Huống chi nơi đây là nơi ở của con rắn kia, chắc chắn đều tràn ngập hơi thở của nó, trước khi hơi thở đó hoàn toàn tan đi, nó sẽ là ô dù che chở cho Sở Tu.
Thật sự thì cô không dám treo ở trên cây ngủ nữa, chủ yếu là do có nhiều loài có thể leo cây như báo đốm, nếu cứ run rẩy không dám ngủ thì trạng thái tinh thần và thể chất của cô sẽ càng ngày càng kém đi.
Trước lúc Sở Tu rời khỏi động, còn làm để một ít đồ đơn giản che giấu, bản thân dây mây bên ngoài cửa động cũng đã có thể che dấu rồi, cô còn cố ý đẩy một cục đá lại, ngăn chặn một phần ba cửa động.
Ừm, nếu nó lớn hơn nữa thì sẽ đẩy không nổi.
Sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-trong-game-chay-tron-lam-lao-dai/1062130/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.