Sở Tu ăn không ít thịt, cảm giác no bụng làm người ta cảm thấy hạnh phúc, đặc biệt là còn ngọn lửa ấm áp, cô tính một chút, hơi thở con rắn kia vẫn còn lưu lại, nhưng sẽ nhạt dần theo thời gian, nhưng trong thời gian ngắn trong đây vẫn tương đối an toàn.
Không có ngoài ý muốn, thì cô có thể ở trong sơn động sinh tồn hai ba ngày không thành vấn đề.
Sở Tu ăn xong, lại lấy dù trải trên mặt đất, buổi tối có thể ngủ ở trên dù, Sở Tu đã nhặt về rất nhiều củi, cô đã dùng đa số thời gian buổi chiều, chủ yếu là vì ban đêm quá dài, số lượng củi ít sẽ không đủ để đốt.
Một bên sơn động chất đầy củi, Sở Tu giữ mồi lửa, cho dù vô tình ngủ say, ngủ quá lâu, lửa tắt cũng không thành vấn đề, chỉ cần có mồi lửa, không cần lo lắng ngày mai không có lửa dùng.
Kỳ thực cô có chút lo lắng ngọn lửa sẽ bị tắt, nửa đêm phải đi kiểm tra, Sở Tu dùng dùng một cách tương đối thích hợp để bảo tồn mồi lửa, đó là dùng lá cây ẩm ướt để lên đống lửa.
Chỉ cần nó vẫn luôn bốc khói, có thể không cần phải để ý tới.
Những lá cây ẩm ướt đó cũng đều là vật dễ cháy, theo thời gian trôi qua, bị ngọn lửa phía dưới là cho khô nhanh hơn rồi bốc cháy, cứ như vậy năm sáu tiếng phải kiểm tra một lần, rồi thêm một ít lá cây vào tiếp.
Sở Tu chia thành hai mồi lửa, cô lo lắng mồi lửa sẽ dập tắt, đống lá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-trong-game-chay-tron-lam-lao-dai/1062131/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.