Chương trước
Chương sau
Sở Tu thành công chờ đến hừng đông, nhưng cô đã ăn hết thức ăn dự trữ.
Cô đã tính thời gian, toàn bộ ban đêm đại khái kéo dài tổng cộng 48 tiếng đồng hồ.
Gần hai ngày rồi.
Đây là một số liệu đáng sợ, vốn dĩ thời gian ban ngày còn chưa được 12 tiếng, lại phải dùng 12 tiếng ấy tìm kiếm đủ thức ăn nước uống cho 48 tiếng ban đêm, quả là không dễ dàng như tưởng tượng.
Đặc biệt là ở cái nơi đảo hoang thiếu thốn thức ăn này, ngoài thiếu thức ăn nó còn có vô số khó khăn khác nữa, muốn sống một tuần thật sự không hề đơn giản như trong tưởng tượng.
Rốt cuộc thì một tuần này dài hơn nhiều so với bình thường, hơn nữa mỗi đêm có ít nhất 48 tiếng.
Chờ đến hừng đông, đầu tiên Sở Tu xác nhận một chút xem xung quanh có còn dã thú hay không, nhìn một hồi không thấy, lúc này cô mới chậm rãi từ võng xuống.
Trước tiên cô đào một cái hố, chôn xương còn sót lại trên mặt đất, sau đó mới bắt đầu tính toán.
Thự lòng mà nói, Sở Tu cũng không ở chỗ này mãi, cô muốn tìm một nơi an toàn để làm nơi cư trú tạm thời, đồng thời cũng tính chuyện che mưa chắn gió.
Gặp mưa ở nơi này là chuyện không hay chút nào, một khi ốm đau, không có thuốc điều trị thì cơ thể suy nhược, lại còn phải bổ sung dinh dưỡng, chắc chắc sẽ không trụ nổi.
Cô phải thật cẩn thận, cố gắng để bản thân không bị thương, không bị bệnh, thì mới có thể thành công vượt qua một tuần này.
Đương nhiên, trước mắt quan trọng nhất vẫn là tìm được thức ăn, ngày hôm qua cô tìm được một ít trái cây, tuy rằng khó ăn muốn chết, nhưng vẫn phải ăn hết trong đêm dài.
Chủ yếu là trong tình huống người ta đói khát, chỉ cần đồ ăn sẽ thực hạnh phúc, lúc trước cô cũng không tìm được nhiều trái cây, chỉ có thể miễn cưỡng cầm cự một đêm đã là may mắn.
Sở Tu từ trên cây xuống sau đó do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định đem dù đi, dù để nhảy là nguyên liệu tốt, trong khi trong tay cô không có gì cả thì càng không được bỏ nó.
Nói không chừng về sau sẽ phải dùng đến.
Cho nên tuy rằng kéo dù theo như vậy có chút phiền toái, nhưng cô không thể bỏ nó ở đó, hiển nhiên là lo lắng có người qua đường nhặt đi mất.
Sở Tu kéo dù đi về phía trước, cuối cùng cũng phát hiện một chút đấu vết mà lũ dã thú để lại, trong đêm dài như thế có thể cảm giác được nhiều nơi đã xảy ra ‘chiến tranh’.
Nhưng đa số chỉ còn lại có một chút cặn, một chiếc xương sườn hoàn chỉnh cũng không hề thấy, thoạt nhìn thấy ghê người.
Thức ăn trên đảo hoang thật sự là quá thiếu thốn, ngay cả loại trái cây ngày hôm qua cô cũng chỉ tìm được một ít, hơn nữa vẫn luôn ăn trái cây là không được, không thể bổ xung nhiều năng lượng, một khi gặp nguy hiểm thì......
Cô cần thịt.
Sở Tu đi bộ trong chốc lát, tìm thử xem có nơi nào có thể ở tạm buổi tối hay không, may là vận khí của cô tốt nên đã tìm được một cái động ở trên vách núi đá, bên ngoài còn có một ít dây leo xanh đậm che khuất cửa hang, nếu không phải bởi vì thị lực của Sở Tu tốt, thì không thể nào phát hiện được.
Từ cửa động đi vào, Sơt Tu đã ngửi được một mùi hôi tanh, cô tức khắc cảnh giác, cầm lấy nhánh cây đứng ngay cửa động, tuy rằng cô biết rất có khả năng nên trong có dã thú, nhưng cô vẫn muốn đi vào coi sao.
Cô chỉ hy vọng rằng phía trong không có con thú to lớn nào, nếu không thì chắc chắn cô sẽ đánh không lại.
Nếu mà cơ thể nhỏ một chút, chẵng những Sở Tu muốn chiếm nơi ở của nó, mà còn muốn lấy nó làm thức ăn cho buổi tối hôm nay.
Sở Tu lặng lẽ đặt dù để nhảy ở cửa động, sau đó cầm khúc cây rồi đi vào, cô rón ra rón rén, sợ quấy nhiễu dã thú ở bên trong, sau đó chậm rãi sờ soạng đi vào.
Sơn động không rộng lắm, nhưng cực kỳ khô ráo, đại khái sâu bốn năm mét, Sở Tu đi đến tận cùng bên trong, bên trong đã tối sầm, cô mơ hồ nhìn thấy tận cùng bên trong sơn động, một con rắn to bằng đùi người đang ở bên trong.
Nó gục đầu, như thể đang ngủ.
Trong nháy mắt Sở Tu do dự, chủ yếu là bởi vì đối với rắn, cô không có quá nhiều hiểu biết, không xác định được nó có độc hay không, nếu là có độc, cô phải cẩn thận hơn, nếu là không độc, lúc chiến đấu với nó còn có thể yên tâm hơn một chút.
Chủ yếu là Sở Tu thật sự m thích cái sơn động này, địa thế coi như cao, trong sơn động lại cực kỳ khô ráo, là nơi ẩn nấp an toàn, nếu không sẽ không bị con rắn lớn này chiếm làm nơi trú ngụ.
Mặc kệ, thắng hay thua cũng phải đánh một lần thử xem, một con rắn dài như vậy, đủ thức ăn rồi!
Sở Tu ngo ngoe rục rịch, cô chậm rãi tiếp cận con rắn kia, tuy rằng không hiểu rõ tập tính của rắn, nhưng có điều Sở Tu rất rõ ràng, đánh rắn phải đánh bảy tấc.
[“7 tấc” là vị trí của tim rắn, một khi bị trọng thương thì rắn sẽ chết]
Con rắn đã ngủ rất sâu, Sở Tu kẹp nó sang một bên nó vẫn không phản ứng, vậy nên Sở Tu có nhiều thời gian tìm kiếm đâu là vị trí 'bảy tấc' của nó.
Sau đó dùng hết toàn lực đâm một đầu nhánh cây xuống.
Rách da, đâm vào thịt, nhưng đáng lẽ ra phải chết ngay thì trong nháy mắt con rắn bởi vì đau mà tỉnh lại.
Bất luận dã thú nào lúc giãy giụa hấp hối đều rất nguy hiểm, Sở Tu đặc biệt rõ ràng điểm này, cô nhanh chóng vứt bỏ khúc cây, lui về phía sau đồng thời từ rút ra khúc cây khác, ngày hôm qua cô nhàn rỗi không có việc gì làm nên đã làm thêm vài cái, chủ yếu là lo lắng nếu không cẩn thận bị gãy, sẽ không có vũ khí khác thể dùng.
Vừa rồi trước khi đi vào, lấy một ít cây mây, đem tất cả đều cột vào sau lưng, lúc cần dùng chỉ duỗi tay là có thể lấy được, vô cùng thuận tiện.
Nếu muốn biết kỹ càng tỉ mỉ tư thế như thế nào hãy tham chiếu thanh kiếm trên lưng Tô Tần.
Khi đó con rắn vừa tỉnh lại còn ngơ ngác, phản ứng còn có một chút trì độn, sửng sốt một chút rồi bắt đầu điên cuồng giãy giụa, ý đồ hất nhánh cây ra khỏi người.
Ngược lại bởi vì giãy giụa mà đụng vào vách tường, nhánh cây đâm vào càng sâu hơn, càng đau nó càng điên cuồng, lúc này con rắn kia mới thấy Sở Tu.
Nó từ bỏ giãy giụa, nhanh chóng bò hướng tới Sở Tu, bởi vì trong sơn động quá hẹp và thật sự không thuận tiên, nên Sở Tu chậm rãi lui về phía sau, giờ phút này đã sắp lui đến cửa động.
Cô đã từng thấy ở một nơi nào đó rằng, thời điểm đối mặt với dã thú tuyệt đối không thể xoay người chạy trốn, bởi vậy cô mới chậm rãi lùi lại đến cửa động.
Nhưng mà khi cách nó bốn năm mét, con rắn đó đột nhiên lao ra, bò tới Sở Tu, nguy cấp ở chổ Sở Tu không có vũ khí, chỉ có thể nắm khúc cây, chờ con rắn đến trước mặt mình.
Lúc này cô đã lui ra bên ngoài sơn động, khác biệt với sự âm u bên trong, bên ngoài là ánh mặt trời ấm áp dịu êm từ kẽ lá cây tràn xuống, làm cho người ta trong nháy mắt thấy rõ ràng mọi thứ.
Sở Tu theo bản năng nheo nheo mắt, lúc này đầu rắn đã đến trước mặt cô, cô nhanh chóng giơ nhánh cây lên, dùng đầu bén nhọn nhắm ngay vào con rắn, có thể đâm vào trong miệng nó là tốt nhất, có thể chọc bị thương đôi mắt cũng không tồi.
Nhưng mà ngay lúc này, thân thể con rắn chạm mặt trời kia đột nhiên dừng lại, trong mắt có chút quỷ dị cùng lửa giận, nhưng thân thể lại chậm rãi rụt trở về.
Nó giống như rất chán ghét ánh mặt trời, thậm chí còn không muốn ở dưới ánh nắng mặt trời trong chốc lát.
Chẳng lẽ ban ngày không thấy được dã thú nào là bởi vì nguyên nhân này sao? Lũ dã thú không thích ánh mặt trời, cho nên không muốn ra ngoài vào ban ngày, ban ngày sẽ ẩn mình trong huyệt động, buổi tối mới ra ngoài.
Cho nên đến tối chúng nó mới có thể điên cuồng như vậy, bởi buổi tối phải kiếm đủ thức ăn, còn ban ngày chúng nó không thể ra ngoài được.
Sở Tu đứng dưới ánh mặt trời, không khỏi lộ ra vẻ tươi cười, không thích ánh mặt trời? Rất tốt.
Nhìn thấy con rắn kia lập tức lùi về, Sở Tu ước lượng khúc cây trong tay một chút, trở đầu lại rồi ném ra ngoài, hiện tại sức lực của cô rất lớn, đánh một chốc lát cũng sẽ không rơi vào thế yếu, nhưng mà rất đau đó.
Sở Tu vẫn có chút không bỏ được khúc cây, dù sao thì đây cũng là cô thật vất vả mới có được, vì thế mà cô nhặt một ít hòn đó nhỏ trên mặt đất ném vào trong.
Con rắn kia bị ném trúng rất tức giận, nhưng nó thật sự là quá chán ghét ánh mặt trời, thậm chí còn cho người ta cái cảm giác rằng ánh nắng mặt trời sẽ gây hại cho nó sau khi tiếp xúc trong một thời gian dài, bởi vậy nếu vẫn không ngừng bị đánh, nó cũng sẽ không chịu chui ra ngoài.
Nó chỉ ở gần cửa động đi đi lại lại, phát ra tiếng rít giận dữ.
Cho đến khi nhánh cây của Sơ Tu cắm vào trong mắt nó, chắc hẳn con mắt của nó sẽ bị mù, nó bị thương nặng nên phẫn nộ tột cùng, không nhẫn nại nữa, từ trong sơn động điên cuồng vọt ra.
Sở Tu cầm nhánh cây không ngừng lui về phía sau, xác định rằng ánh mặt trời sẽ làm cho chúng nó bị một ít thương tổn, hơn nữa bản thân nó đã bị thương, hành động của cô trở nên thong thả rất nhiều, vào thời điểm nó có ý đồ há mồm đi cắn Sở Tu, ngay lập tức bị Sở Tu cắm nhánh cây vào trong miệng.
Sức sống của con rắn thật là ngoan cường, khoang miệng bên trong yếu ớt như vậy, khúc cây chắc có lẽ đã trực tiếp đâm vào trong não nó, nó vẫn còn sống một đoạn thời gian ngắn, ở trên mặt đất không ngừng giãy giụa, làm cho mặt đất bụi bay mù mịt.
Sở Tu lo lắng mình sẽ bị thương, trong khoảng thời gian ngắn cũng không có lại gần, chờ đến khi nó không nhúc nhích nữa, hẳn là đã hoàn toàn tắt thở, Sở Tu mới đi qua, cầm cái đuôi con rắn, kéo nó trở về bên trong sơn động.
Nơi ở đã có, thức ăn cho buổi tối cũng đã có, quá tốt rồi.
Khi Sở Tu kéo con rắn vào trong sơn động, cảm giác rất có thành tựu, nhưng mà nghĩ đến tiếp theo cô phải dùng tay không lột da rắn, sau đó lại phải tách hết thịt rắn ra.
Phải mau chóng xử lý tốt, dù sao thì đây là trên hoang đảo, cũng không có tủ lạnh để chứa đựng đồ ăn, cho nên phải lập tức tách thịt ra, sau đó hong gió, như vậy thì mới có thể đủ dùng trong thời thời gian dài.
Hiện tại ngoài việc tìm kiếm nguồn nước, Sở Tu còn phải ép nước từ trái cây ra, mặc dù hiện tại không khát lắm, nhưng vẫn luôn như vậy thì cũng không tốt, cô phải tìm biện pháp để có nước uống.
Cô quyết định xử lý con rắn kia rồi đi xung quanh tìm thử xem có nguồn nước hay không.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.