Phó Kỳ Hâm nhíu mày trong cơn mê man, mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào mũi. Cậu khẽ động ngón tay, lại cảm nhận được tiếng "rù rù" kế bên. Trong cơn ác mộng đêm qua, Phó Kỳ Hâm bừng tỉnh, cậu vội bật dậy như lò xo.
Xung quanh nơi này chỉ toàn một màu trắng, dụng cụ y tế mà mùi cồn, mùi thuốc nồng nặc. Phó Kỳ Hâm nhìn xuống giường, bé mèo vàng sao lại xuất hiện ở đây? Đầu óc cậu ong ong, cố gắng nhớ lại những chuyện xảy ra đêm qua, lại bất giác rùng mình sợ hãi.
"Đêm qua... đêm qua hình như Dư Niên..."
Cậu lại lắc đầu nguây nguẩy, làm sao có thể là Dư Niên được?
Còn chưa kịp suy nghĩ gì nhiều, bên ngoài cửa đã truyền đến tiếng động. Dư Niên bước vào, gương mặt không một chút lo lắng, thậm chí còn có chút bất mãn nhìn cậu. Phó Kỳ Hâm lúc này mới nhớ ra, hình ảnh người con trai xuất hiện trước cánh cửa như một vị anh hùng... quả thật là Dư Niên.
"Đêm..."
"Chưa chết được, tinh thần vẫn còn tỉnh táo lắm nhỉ?"
Phó Kỳ Hâm định mở miệng nói mấy lời cảm ơn, ai nhờ Dư Niên mỏ hỗn lại chặn miệng cậu bằng mấy lời khó nghe như vậy. Phó Kỳ Hâm cũng im lặng, cậu khó chịu ra mặt, dùng ánh mắt không mấy thân thiện nhìn hắn.
Bị một Omega lườm nguýt, Dư Niên lại tức giận, hắn bước chân đến cạnh giường, hai tay chống xuống, cười hắt.
"Thế nào, muốn quyến rũ Dữ Quân Phàm, nhưng không ngờ lão già kia lại đến chứ gì?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-tam-co-a-quy-ke/2918438/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.